Chương 450: Cảnh Thần ngất xỉu
Editor: boconganh1503
Lúc này, Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó nhìn, cũng không biết trong lòng Lăng Nhược nghĩ thế nào, nhưng người phụ nữ này thật sự làm cho người khác không có cách nào kháng cự lại!
Nhưng mà...
Ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn về phía Cảnh Thần, Cảnh Thần lại gục đầu xuống, bắt đầu công việc.
Đúng lúc này, Lăng Nhược từ bên kia bưng tới một miếng bánh ga-tô, nhìn Lâm Tử Lam, "Lâm tiểu thư, cái này đưa cho cô!"
Lúc này,Lâm Tử Lam mới thu hồi tầm mắt, nhìn Lăng Nhược, nhận lấy bánh ga-tô, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, "Cảm ơn!"
"Không có gì!" Lăng Nhược hào phóng cười, sau đó lấy ra một miếng bánh ga-tô, đi về phía Cảnh Thần.
Lâm Tử Lam đứng nơi đó nhìn, mắt hơi nhíu lại.
Lúc này, Lăng Nhược nhìn Cảnh Thần, "Cô là..." Lăng Nhược muốn nói ra tên của Cảnh Thần, lại nói không nên lời, sau đó nhìn cô ấy, "Cô cùng Lâm tiểu thư quan hệ cũng không tệ, mong được gặp cô tại buổi đính hôn của chúng tôi!"
Nhìn Lăng Nhược chủ động nói chuyện với mình, Cảnh Thần có chút ngạc nhiên, lập tức gật đầu, "Ừ!"
"Cái này là đưa cho cô!" Lăng Nhược nói.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn Lăng Nhược đang bưng bánh ga-tô, hơi sững sốt một chút, "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thích ăn ngọt!"
Nghe nói như thế, trong nháy mắt, sắc mặt của Lăng Nhược có vẻ lúng túng một chút.
Lâm Tử Lam đang ở một bên nhìn, vội vã đi tới giải vây, "Đúng, Cảnh Thần không thích ăn ngọt, hơn nữa, cô ấy hôm nay có chút không thoải mái, ngày hôm nay cũng chưa ăn cơm!" Lâm Tử Lam nói.
Vừa nghe nói như vậy, Lăng Nhược nhìn trên bàn Cảnh Thần còn đang để hộp cơm, cũng không tiện nói gì nữa, khóe miệng cười, "Thật sao? Tôi xin lỗi, tôi không biết!"
Khóe miệng Cảnh Thần cũng nhàn nhạt cười, "Không sao!"
Lúc này, tất cả mọi người ở bên kia ăn bánh ngọt, không có thời gian bận tâm đến bên này.
Đúng lúc này,thì có người lên tiếng.
"Giám đốc Trần, anh đã trở về, vị hôn thê của anh đến thăm anh!" Có người đùa giỡn nói.
Trước kia Trần Mặc cũng thích họ, họ đều là những nhà thiết kế, nhiều khi cũng rắc rối nhưng làm việc với nhau cũng vui vẻ, mặc dù bây giờ là giám đốc thiết kế, thế nhưng đối xử mọi người vẫn bình thường, vì vậy mọi người cũng hay đùa giỡn!
Trần Mặc vừa đi vào, nghe được câu này, ngước mắt, nhìn thấy Lăng Nhược cùng Lam Cảnh Thần đứng ở nơi đó, đôi mắt trở nên u ám một chút.
Lăng Nhược nghe Trần Mặc đến, lập tức quay đầu lại cười, "Anh đã trở về! ?"
Khi Trần Mặc nhìn đến Cảnh Thần, cô ta lập tức gục đầu xuống, không muốn đối diện cùng anh.
Lúc này, Lăng Nhược vừa muốn cầm lấy bánh ga-tô đi, Cảnh Thần cũng vừa xoay người, hai người cứ như vậy đụng vào nhau.
Nói là hai người đụng vào nhau, chẳng bằng nói Lăng Nhược cầm bánh ga- tô trong tay đụng phải Cảnh Thần.
"A..." Lăng Nhược kêu lên, nhìn Cảnh Thần, "Xin lỗi, tôi không phải cố ý..."
Cảnh Thần tròn mắt, nhìn trên người mình toàn bánh ga-tô, cau mày.
Lúc này, Lăng Nhược nhìn cô, "Tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý... Nếu không, tôi bồi thường cho cô bộ quần áo khác!"
Bồi thường?
Nghe thế, đáy lòng Cảnh Thần bất mãn, đứng lên.
"Không cần, tôi đi rửa sạch là được rồi!" Nói xong, Cảnh Thần ngẩng đầu cũng không thèm nhìn bọn họ, xoay người rời đi.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, nhìn ra Cảnh Thần có chút tức giận.
Cô cùng Cảnh Thần nghĩ giống nhau, vừa nghe Lăng Nhược nói câu kia, tôi bồi thường, cô nghe cũng không thích.
Lúc này, Trần Mặc đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Cảnh Thần, nhíu mày.
Mà Lăng Nhược đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Cảnh Thần, có chút xấu hổ, "Tôi..."
"Không sao đâu!" Lâm Tử Lam nhìn Lăng Nhược nói , "Cảnh Thần không phải là người dễ nổi giận như vậy, chẳng qua ngày hôm nay có chút không thoải mái mà thôi!"
Nghe thế, Lăng Nhược lúc này mới gật đầu.
"Yên tâm đi, không có chuyện gì!" Lâm Tử Lam nói.
Lúc này Lăng Nhược mới yên tâm, quay đầu lại nhìn Trần Mặc, lại thấy ánh mắt Trần Mặc nhìn về phía khác.
Ánh mắt Trần Mặc nhìn nơi khác, lòng Lăng Nhược có dự cảm xấu, cô quay lại, nhìn theo hướng đó, chính là hướng Cảnh Thần vừa đi...
Tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng Lăng Nhược cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà đi thẳng đến bên Trần Mặc.
"Anh đã trở về! ?"
Một tiếng này, làm Trần Mặc quay người lại nhìn.
Trần Mặc nhìn Lăng Nhược, lúc này mới gật đầu, "Ừ!"
"Sao em lại đến đây! ?" Lúc này, Trần Mặc hỏi một câu.
"Chúng ta sắp đính hôn, cho nên buổi chiều muốn cùng anh đi thử lễ phục!" Lăng Nhược nói.
Một câu như vậy, làm cho tất cả mọi người trong phòng thiết kế đều nhìn bọn họ.
Trần Mặc nhìn cô, cũng không nhiệt tình nói, "Chuyện như vậy, gọi điện thoại là được rồi!"
"Em chính là muốn tới thăm anh một chút, vừa lúc buổi chiều cũng không có việc gì, nên thuận tiện mang theo bánh ga-tô đến mời đồng nghiệp của anh, thế nào? Anh đừng nói với em, anh không hoan nghênh em đó!" Lăng Nhược nhìn Trần Mặc cười nói.
Trần Mặc nhìn cô, "Không có, nhưng mà anh còn phải làm việc!"
Nhìn Trần Mặc, Lăng Nhược cũng không ngại, trái lại cười, "Anh yên tâm, em sẽ không quấy rối công việc của anh, em ngồi ở chỗ này chờ anh có được hay không?"
Đã nói đến nước này, Trần Mặc còn có thể nói cái gì.
"Vậy được rồi, em đến phòng làm việc của anh chờ, có thể có chút chán nản!" Trần Mặc nói.
"Sẽ không!" Lăng Nhược cười cười, sau đó cầm túi lên, xoay người nhìn mọi người, mở miệng cười, "Vậy mọi người từ từ ăn, tôi đi trước!"
"Tốt Lăng tiểu thư!"
Mọi người phụ họa nói vài tiếng.
Lúc này, Lăng Nhược nhìn Lâm Tử Lam gật đầu cười, sau đó đi về phòng làm việc của Trần Mặc.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, khóe miệng vẫn lộ ra nụ cười thản nhiên, cho đến khi nhìn thấy Trần Mặc và Lăng Nhược trở về phòng làm việc, cô mới thu hồi nụ cười trên mặt.
Nhớ tới Cảnh Thần, vẫn chưa về, Lâm Tử Lam lập tức đi tìm.
Quả nhiên, trong nhà vệ sinh, Cảnh Thần đang rửa vết bánh ga-tô trên người mình.
"Cảnh Thần!" Lâm Tử Lam kêu một tiếng.
Cảnh Thần ngước mắt, thấy Lâm Tử Lam, khóe miệng kéo ra cười, "Sao cậu lại đến đây?"
"Tớ thấy cậu vẫn chưa đi ra, tớ còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện gì!" Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.
Nghe nói như vậy, Cảnh Thần dừng lại một chút, lập tức khóe miệng gợi lên một nụ cười, "Tớ có thể xảy ra chuyện gì chứ! ?"
Lúc này, Lâm Tử Lam đi tới, nhìn Cảnh Thần, "Thực sự không có việc gì?"
Cảnh Thần gật đầu, ngước mắt nhìn Lâm Tử Lam, "Cậu sao thế, tớ thực sự không có việc gì, chỉ là dính một ít bánh ga-tô, tớ đâu dễ giận như vậy!" Cảnh Thần nói.
"Tớ chỉ không thích cô ta nói câu nói kia mà thôi!" Cảnh Thần dằng dặc nói.
Lâm Tử Lam đứng ở một bên nhìn Cảnh Thần, biết cô ấy chỉ lấy cớ, thế nhưng cô ấy không muốn nói, Lâm Tử Lam cũng không có thể miễn cưỡng cô ấy, Lâm Tử Lam gật đầu, "Không có việc gì thì tốt rồi!"
Nghe thế, Cảnh Thần cười cười, "Đó là đương nhiên, tớ là ai cơ chứ, làm gì có chuyện gì!"
Nhìn dáng vẻ làm bộ kiên cường của Cảnh Thần, lòng Lâm Tử Lam thật sự có chút đau, nhưng chuyện như vậy, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Vì vậy, hai người ở trong toilet nói chuyện một hồi rồi cùng đi ra ngoài.
Vừa đến phòng thiết kế, chợt nghe Hinh Nguyệt nói, phải họp. Vì vậy, Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam hai người đều thu thập một chút tư liệu, đi đến phòng họp.
Bên trong phòng họp, Trần Mặc chủ trì cuộc họp, nói đến mẫu thiết kế mới của mùa này, người phía dưới đều đang nghe.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, khi ánh mắt nhìn đến cô ấy, thì nhíu mày.
Bởi vì hiện tại, sắc mặt Cảnh Thần nhìn không tốt!
Không sai biệt lắm, cuộc họp tiến hành được nửa giờ, sắc mặt Cảnh Thần càng xấu hơn.
Đúng lúc này, Trần Mặc nói một câu, "Nếu như không có gì để hỏi, cứ dựa theo cái này đi thiết kế, còn ai có ý kiến gì không! ?" Trần Mặc hỏi.
Vì vậy tất cả mọi người không nói gì.
Trần Mặc gật đầu, "OK, quyết định như vậy đi, tan họp!"
Nghe được câu tan họp, tất cả mọi người đứng dậy, xoay người đi ra phía ngoài.
Cảnh Thần cũng đứng dậy đi ra, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, muốn tiến lên kêu một tiếng, lại nghe thấy Cảnh Thần ngã trên mặt đất...
"Cảnh Thần!" Lâm Tử Lam hét một tiếng.
Lúc này, Trần Mặc thấy thế, trong phút chốc đôi mắt ngưng tụ lại, không nói hai lời, trực tiếp đi tới, ôm Cảnh Thần chạy ra ngoài.
"Cô ấy sao thế?" Trần Mặc nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
"Tôi cũng không biết, nhìn sắc mặt của cô ấy không tốt lắm!" Lâm Tử Lam khẩn trương nói.
Trần Mặc nhìn Cảnh Thần, sắc mặt cô ửng hồng, giờ này khắc này, Trần Mặc không còn suy nghĩ đến chuyện gì nữa, nhìn dáng vẻ này của cô, cảm giác nhịp tim của mình cũng muốn ngừng đập, cũng không nói gì được nữa, trực tiếp ôm cô nhanh chóng xông ra ngoài.
Lúc này,phòng thiết kế một trận náo loạn.
Lăng Nhược đang ở trong phòng làm việc nghe được âm thanh cũng đi ra ngoài.
Thế nhưng khi tới cửa, lập tức thấy Trần Mặc ôm một cô gái xông ra ngoài, mặt anh rất lo lắng.
"Trần Mặc..." Lúc này, Lăng Nhược kêu một tiếng, thế nhưng Trần Mặc ngay cả đầu cũng không có quay lại, ôm cô gái kia, lo lắng vội vã rời đi.
Lăng Nhược đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Trần Mặc, chân mày cau lại.
Trần Mặc ôm một cô gái, đã vậy còn rất khẩn trương!
Đúng lúc này, Lăng Nhược thấy một đồng nghiệp còn đang đứng đó, gọi cô ấy lại hỏi, "Sao thế? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
"Ừ, có một đồng nghiệp té xỉu, giám đốc Trần ôm cô ấy đi bệnh viện!"
Đồng nghiệp?
Nghe thế, Lăng Nhược nhíu mày, "Xin hỏi một chút, người đồng nghiệp đó tên gọi là gì?" Lăng Nhược nhìn người kia hỏi.
"Lam Cảnh Thần..."
Lam Cảnh Thần?
Nghe thế, trong đầu Lăng Nhược dần dần hiện ra khuôn mặt Cảnh Thần .
Tuy rằng không biết cô ấy tên gì, thế nhưng trực giác nói cho cô biết, nhất định là cô gái kia.
Lúc này, Lăng Nhược nhìn đồng nghiệp kia hỏi, " Cô ấy ngồi ở vị trí nào?"
"Ừ, tại đây!" Đồng nghiệp chỉ vào vị trí Cảnh Thần, Lăng Nhược theo hướng vừa chỉ nhìn sang, khi nhìn đến vị trí Cảnh Thần thì sắc mặt Lăng Nhược lập tức thay đổi, chẳng biết tại sao, trái tim đập dữ dội!
Thật là cô ấy!
Một khắc kia, lòng Lăng Nhược không nói ra được cảm giác gì.
Lúc này, Lăng Nhược nhìn đồng nghiệp kia, khóe miệng gượng ép cười, "Cám ơn cô!"
"Không có gì, mà Lăng tiểu thư cô đừng hiểu lầm, Giám đốc Trần cùng Cảnh Thần là bạn rất thân, cô không cần phải lo lắng!" Đồng nghiệp kia hảo tâm nhắc nhở!
Nghe thế, sắc mặt Lăng Nhược càng trở nên khó coi.
Bạn thân?
Bạn rất thân?
Là thế này phải không?