Edit: Lavender – Blue
Lúc Hi Hi đang suy nghĩ , cửa chợt truyền đến một hồi âm thanh tùng tùng.
“Hi Hi ca ca. . . . . .”
Giọng nói hạnh phúc từ bên ngoài truyền vào, Hi Hi nghe được tiếng nói, quay đầu lại, Mặc Vũ đã từ bên ngoài thật nhanh chạy vào, chạy thẳng tới trước mặt Hi Hi.
Đã lâu không gặp, nhìn thấy Hi Hi, Mặc Vũ không nói ra được vui vẻ, cả con ngươi đều sáng lên.
“Hi Hi ca ca. . . . . . . . .” Mặc Vũ nhìn Hi Hi gọi.
Hi Hi cũng thấy Mặc Vũ, đã lâu không gặp, cậu nhóc hình như trưởng thành hơn một chút xíu, túi sách nhỏ trên lưng, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng , thấy Mặc Vũ, Hi Hi cũng vô cùng vui vẻ, “Mặc Vũ? Cậu đừng vội, chạy cái gì!”
“Em đã thật lâu không có thấy Hi Hi ca ca rồi !” Mặc Vũ nói, mới vừa được tài xế đón từ trường học trở về, trong lúc vô tình nghe được Hi Hi trở lại, vì vậy, bé liền thúc giục tài xế lái xe nhanh lên một chút trở lại!
Về đến nhà, quả nhiên, Hi Hi ở chỗ này!
Mặc Vũ không nói ra được vui mừng!
Nghe được lời Mặc Vũ nói, Hi Hi cũng cười cười, trước khi Lâm Tử Lam vẫn còn ở nước Pháp, tình hình bé ở trong trường học không tốt lắm, ngay cả Mặc Vũ cũng không muốn để ý, Mặc Vũ tìm bé nhiều lần, bé đều không có để ý tới lắm, bây giờ suy nghĩ một chút, rất xấu hổ!
Hi Hi cũng nhìn Mặc Vũ, mở miệng cười, “Về sau cậu sẽ thường xuyên nhìn thấy!”
Trải qua chiều hướng phát triển như vậy, phía sau đáng xem.
Hơn nữa mẹ cũng trở về , tâm tình Hi Hi cũng khá hơn nhiều.
Nghe được lới Hi Hi nói, hai con mắt Mặc Vũ trợn to sáng ngời , “Có thật không! ?”
Hi Hi gật đầu, Mặc Vũ sướng đến phát điên rồi.
“Em thật là nhớ muốn cùng chơi đùa với Hi Hi ca ca!” Mặc Vũ nói, nhìn ra, cậu nhóc thật sự rất thích Hi Hi.
Hi Hi gật đầu, mở miệng cười, “Về sau có rất nhiều cơ hội!”
Mặc Vũ mãnh liệt gật đầu.
“Đúng rồi Hi Hi ca ca, anh không đi trường học, Lão sư hỏi anh rất nhiều lần!” Mặc Vũ nói.
Hi Hi suy nghĩ một chút, “Ngày mai anh sẽ đi !”
Lần này đi ra ngoài, cũng không có xin nghỉ, lần trước lúc đi La Mã , cũng không có xin nghỉ, đối với chuyện không đến trường học này, Hi Hi cảm thấy mình quá bình thường rồi, Lão sư đoán chừng cũng tập mãi thành thói quen rồi.
Mỗi lần tới trường học, Hi Hi đều phải suy nghĩ đủ các cớ, ngày mai cũng như thế!
“Thật không! ?” Mặc Vũ hỏi.
Như vậy tới trường học, đã có người cùng chơi với nhóc.
Ở trong trường học, thật là nhiều người cũng không thích nhóc, không chơi với nhóc, Mặc Vũ cũng không biết tại sao!
Hơn nữa, Hi Hi cũng không có đến trường, nhóc rất mất mát, bây giờ nghe Hi Hi muốn đi, nhóc sướng đến phát rồ rồi!
Nhìn dáng vẻ vui mừng của Mặc Vũ, Hi Hi gật đầu.
“Thật tốt, vậy thì có người chơi với em rồi !” Mặc Vũ cười nói.
Hi Hi cũng cười, nói thật, trước nay vẫn còn vô cùng ghét Mặc Vũ , dáng vẻ phách lối của Mặc Thiếu Quần, bộ dạng đức hạnh của Cung Ái Lâm, chỉ là trải qua dạy dỗ của bé, cũng thuận mắt hơn nhiều!
Hai đứa đứng ở đó trò chuyện, Hoa Hồng ở một bên nhìn.
Bộ dạng không khác gì hai đứa bé, nhưng thực chất lại kém rất xa.
Hi Hi vừa nhìn , chính là loại khí phách vương giả, mặc dù trên người Mặc Vũ cũng mang theo loại khí chất quý tộc trời sanh đó, nhưng so với Hi Hi, lại thua kém quá nhiều.
Hoa Hồng uống chè của Hi Hi cũng không có nói gì .
Đúng lúc ấy thì, trên lầu lại vang lên âm thanh, “Mặc Vũ, lên lầu!”
Nhìn theo tiếng nói, Cung Ái Lâm đứng ở trên lầu, mặt lạnh nhìn Mặc Vũ.
Nhìn ra, bà ta rất không thích Hi Hi cùng Mặc Vũ ở chung một chỗ.
Điểm này, Hoa Hồng cũng nhìn ra !
Lúc này, Mặc Vũ nhìn Cung Ái Lâm, có chút sợ hãi, “Con muốn chơi cùng Hi Hi ca ca . . . . . .”
Nghe thế , Cung Ái Lâm cau mày lại, nhìn nhóc lạnh giọng mở miệng, “Con làm xong bài tập chưa? Lập tức đi làm cho ta !” Cung Ái Lâm nói.
Xem ra, nghiêm khắc đối với Mặc Vũ, nhưng Hi Hi biết, Cung Ái Lâm chỉ là nhằm vào mình mà thôi!
Nhìn Mặc Vũ thích bé như vậy, trong lòng Cung Ái Lâm sẽ rất tức giận!
“Nhưng con muốn chơi cùng Hi Hi ca ca , bài tập, buổi tối con làm tiếp. . . . . .” Mặc Vũ nói, mặc dù Cung Ái Lâm rất quan tâm việc học tập của nhóc, nhưng buổi tối Cung Ái Lâm đều cùng nhóc làm bài tập , bây giờ, có phải quá sớm một chút không! ?
Nghe được Mặc Vũ cãi lại, Cung Ái Lâm càng thêm không vui. “Con bây giờ là ngay cả *** lời nói đều không nghe ! ?” Cung Ái Lâm lạnh giọng nhìn Mặc Vũ hỏi, bộ dáng kia, Mặc Vũ nhìn, thật sự có mấy phần sợ hãi.
Lúc này, Hi Hi nhìn, Hung Ái Lâm làm như vậy, đơn giản đúng là vì cảnh cáo mình.
Nhưng vì cảnh cáo mình, cứ như vậy nghiêm khắc đối với Mặc Vũ, bà ta cảm thấy có ích sao?
Lúc này, Mặc Vũ vừa muốn mở miệng, Hi Hi lại lên tiếng trước, “Mặc Vũ, em lên lầu trước đi, hôm khác chúng ta chơi nữa!” Hi Hi nói.
Lúc này, Mặc Vũ nhìn Hi Hi, có mấy phần không muốn.
“Ngày mai anh sẽ đến trường, về sau có rất nhiều cơ hội!” Hi Hi nói.
Nghe thế, Mặc Vũ mới gật đầu, “Vậy cũng tốt!”
Vì vậy, Mặc Vũ hết sức không muốn đi lên lầu!
Cung Ái Lâm đứng ở đó, sắc mặt càng thêm không tốt.
Bà nói mấy câu, Mặc Vũ đều không nghe, bây giờ Hi Hi nói một câu, nó liền nghe, ở trong lòng Cung Ái Lâm có bao nhiêu tức giận!
Nhưng bà đều chịu đựng, không nói, bà tuyệt đối sẽ không ở trước mặt người ngoài hung dữ, lộ ra bất kỳ bất mãn gì.
Lúc này, Mặc Vũ quay đầu lại nhìn Hi Hi một chút, vô cùng không muốn đi lên lầu.
Hi Hi thì đứng ở dưới lầu, khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười nhạt, mặc dù thái độ của Cung Ái Lâm hết sức không tốt, cũng biết bà ta không ưa mình, nhưng Hi Hi cũng không tức giận.
Bởi vì, Cung Ái Lâm tức giận!
Điểm này, bé thắng!
Lúc này, Mặc Vũ đi lên, Cung Ái Lâm lôi kéo nhóc lập tức trở về phòng!
Thấy Mặc Vũ đi, lúc này Hi Hi mới xoay người lại, chuẩn bị uống chè của mình, nhưng bây giờ, bé phát hiện, chè không có. . . . . .
Đến một ngụm cuối cùng , cũng bị Hoa Hồng uống hết.
“Hoa Hồng! ! !”
Nhìn trong chén chè rỗng tuếch, Hi Hi nhìn Hoa Hồng, bất mãn hết sức.
Lúc này Hoa Hồng lại ung dung phát biểu cảm tưởng, “Mặc gia các người cũng quá keo kiệt, ngay cả một chén chè!”
Trời mới biết, chén chè này là bảo mẫu đặc biệt vì Hi Hi chuẩn bị.
Nhưng Hoa Hồng không biết được, nói xong những lời này, vừa vặn bị Mặc Thiếu Quần nghe được, anh ta không nói hai lời, trực tiếp đi vào phòng bếp.
“Lý thẩm, còn chè không! ?”
“À? Còn nữa, thế nào? Nhị thiếu gia muốn uống sao?” Bảo mẫu hỏi.
Bà nhớ, Mặc Thiếu Quần không thích uống ngọt mà!
“Đưa ra ngoài hai chén nữa!” Mặc Thiếu Quần nói.
“Dạ! ?” Bảo mẫu không hiểu, nhìn Mặc Thiếu Quần.
“Tôi nói lại bưng ra ngoài hai chén, bà mới vừa rồi đưa cho Hi Hi một chén, một người khác đâu? Đừng làm cho người ta cảm thấy Mặc gia chúng ta hẹp hòi, một chén chè cũng không chịu cho!” Mặc Thiếu Quần nói.
Lúc này, bảo mẫu nhìn ra phía ngoài, Hoa Hồng đang cùng Hi Hi nói chuyện.
Bảo mẫu gật đầu liên tục, mới vừa rồi thật vui mừng, cho nên không để mắt tới Hoa Hồng.
“Vâng, tôi biết rồi!” Bảo mẫu đáp một tiếng.
Cũng cảm thấy kỳ quái, này Mặc nhị thiếu gia không phải rất ghét Hi Hi sao?
Bây giờ lại để cho bà bưng chè ra ngoài, đây là gốc rễ đúng không ?
Nhưng bảo mẫu cũng không có hỏi, chỉ múc hai chén liền bưng đi ra .
Lúc này, Hi Hi vẫn còn đang cãi cùng Hoa Hồng, “Hoa Hồng, chè của tôi! ! !” Bé mới uống một hớp, bây giờ lại không còn!
Hoa Hồng cũng nhìn Hi Hi, “Tôi uống rồi”
“Tỷ uống thì uống, làm sao không chừa cho tôi một hớp!” Hi hi nói, bé cũng quên mất hương vị gì rồi.
Sau khi nghe được lời Hi Hi nói , Hoa Hồng suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ, cậu muốn uống nước bọt của tôi còn dư lại !”
Hi Hi “. . . . . .”
Lúc nào thì, Hoa Hồng cũng học thói vô sỉ như vậy !
Quả thật là đi theo người nào, học cái đó mà!
Hoa Hồng cái tốt không học, lại học cha bộ dạng cách làm vô sỉ kia!
“Tỷ không phải cũng uống của tôi sao? !” Hi Hi phản bác.
“Đúng vậy , tôi cũng không có chê cậu bẩn!” Hoa Hồng nói.
Hi Hi “. . . . . .”
Thật lòng Hi Hi cảm thấy, quá vô sỉ! ! !
Lời châm chọc này còn chưa nói hết, lúc này, bảo mẫu liền bưng chè đi ra!
“Tiểu thiếu gia, còn có vị tiểu thư này, còn chè, các người còn muốn uống không! ?” Bảo mẫu hỏi.
Nghe xong lời này, ánh mắt Hi Hi sáng ngời.
Mặc dù, tài nấu nướng của bé cũng rất được, nhưng đã thật lâu bé không có uống chè rồi, uống quá ngon!
“Muốn muốn muốn!” Hi Hi trả lời liên tiếp ba tiếng muốn.
“Lý thẩm, bà làm chè uống quá ngon!” Hi Hi khen ngợi.
Lúc này, Lý thẩm cười đặc biệt vui vẻ, “Tiểu thiếu gia thích uống là tốt rồi!”
Sau đó, bảo mẫu để xuống, đem chè bưng đến trước mặt của Hi Hi, sau đó cũng bưng cho Hoa Hồng một chén, “Vị tiểu thư này, mới vừa rồi thật xin lỗi, tôi thật quá vui mừng, quên mất cô rồi, chén này là của cô!” Lý thẩm nói.
Hoa Hồng ngồi ở chỗ đó, nghe được lời Lý thẩm nói, lời này nếu đổi thành người khác nói, Hoa Hồng tuyệt đối tức giận, nhưng là Lý thẩm nói đặc biệt nhún nhường, không có chút nào giống như giả, Hoa Hồng cười cười, gật đầu một cái, không nhiều nói gì.
“Bên trong còn nữa, nếu như mà thích uống thì uống nhiều một chút!” Lý thẩm cười nói.
“Cám ơn Lý thẩm!” Hi Hi cười nói.
Lý thẩm cười cười, rất thích đứa nhỏ Hi Hi này !
Sau khi Lý thẩm đi, Hi Hi cùng Hoa Hồng an phận, ngồi ở chỗ đó uống chè.
Lúc này, Hi Hi chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, mới vừa rồi điện thoại của ai! ?”
Nói đến cái này, Hoa Hồng cũng lập tức nghiêm nghị một chút, “Mặc Tử đấy!”
Bé nghe được Mặc Tử , Hi Hi cũng biết, kế tiếp Hoa Hồng còn có lời nói nữa.
“Đám hàng kia tối mai hai giờ đến, muốn trung chuyển từ bến tàu A thị, lần này, lập tức giao toàn quyền cho cậu phụ trách!” Hoa Hồng nói.
Lần này, Tạp Ni cùng Mặc Tử không có cách nào thoát thân.
Nhắc tới cái này, Hi Hi gật đầu , biết tính nghiêm trọng của sự tình , thiếu tá Tỉnh Nham nhất định sẽ phái người giám sát bọn họ hai bên, lần này, Hi Hi cũng không thể phớt lờ.
“Được, tôi biết rồi!” Hi Hi đáp một tiếng, sắc mặt thoáng qua một tia cơ trí, bộ dáng kia, cực kỳ giống Mặc Thiếu Thiên.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, “Cậu định làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn làm theo lời lần trước cậu nói! ?” Hoa Hồng hỏi.
Lời Lý Thuận nói, độ trung thành cô tuyệt đối tin tưởng, nhưng làm cái này, không chỉ phải có độ trung thành, còn phải có đầy đủ năng lực phản ứng cùng năng lực lãnh đạo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nhất định phải có khả năng phản ứng lại!
Hi Hi gật đầu, “Đương nhiên!”
Ở trận địa truyền tới đây. Thiếu tá Tỉnh Nham nếu muốn điều tra thân phận của bé, như vậy, bé sẽ để cho anh ta tra.
Nhưng về phần tra được cái gì, bé đều không chịu trách nhiệm!
Nghĩ tới đây, Hi Hi nhếch miệng lên cười nhạt . . . . . .