“Ba tháng này, các ngươi sống có tốt không, mẹ con chưa chắc đã sống tốt, sau vụ nổ, con có biết mẹ con mất bao lâu mới hồi phục được không! ?” Tiêu Dật nhìn Hi Hi hỏi.
Nhắc tới cái này, chân mày Hi Hi nhíu lên.
Bé biết Tiêu Dật thích mẹ, cho nên làm như vậy, cũng là bởi vì Tiêu Dật yêu, nhưng nghe Tiêu Dật nói tình huống của mẹ, ở trong lòng của Hi Hi thoáng qua một tia lo lắng. . . . . .
“Mẹ con bị thương nghiêm trọng, thiếu chút nữa vì vậy bỏ mạng, thúc bất đắc dĩ mới đem cô ấy mang về Mĩ trị liệu!” Tiêu Dật nói.
“Ở Mĩ, cứu mẹ con, ròng rã suốt ba ngày ba đêm, mặc dù dùng anh tính, nhưng là. . . . . .” Nhớ tới cái gì, ánh mắt Tiêu Dật thoáng qua một tia ám sáp, vì vậy nói tiếp, “Phải mất một tháng mới hồi phục, một tháng này, cô ấy đều không xuống giường!” Tiêu Dật nói.
Nghe thấy thế, Hi Hi sửng sốt.
Thấy Mặc Thiếu Thiên đi vào, Tiêu Dật nhìn Hi Hi nói một câu nói, “Ngay cả đứa bé, cũng không có giữ được!”
Một câu nói, bước chân của Mặc Thiếu Thiên đang đi vào, trong nháy mắt giật mình dừng lại tại đó.
Đứa bé. . . . . .
Chuyện này Mặc Thiếu Thiên Thiên không có quên, nhưng từ lúc thấy Lâm Tử Lam cho đến nay, an toàn của cô là trên hết, cũng biết, sau khi xảy ra chuyện như vậy, Lâm Tử Lam không có mất đi tánh mạng, chính là một chuyện vô cùng may mắn rồi, nhưng bây giờ nhắc tới đứa bé. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên nhớ, lúc Lâm Tử Lam nổ tung, Tư Tuyệt nói cho anh biết, đứa bé vẫn còn ở trong bụng của Lâm Tử Lam. . . . . .
Anh biết, Tư Tuyệt là cố ý , cố ý để cho anh chịu khổ sở, tận mắt nhìn người phụ nữ của mình cùng nữ nhân của mình cùng đứa bé chết trước mặt mình, loại cảm giác đó thật nói không nên lời.
Nhưng bây giờ, nghe được lời Tiêu Dật nói, tim của Mặc Thiếu Thiên không khỏi chấn động, ánh mắt thoáng qua một tia u ám.
Quả nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Mặc Thiếu Thiên, Tiêu Dật nhếch miệng lên. . . . . .
Lúc này, Hi Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Mặc Thiếu Thiên đứng ở đó, cũng sững sốt một chút, chuyện này, làm cha tổn thương mạnh mẽ.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, đôi mắt đen nhánh giống như đang phân biệt ý tứ trong lời nói của Tiêu Dật, cuối cùng Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, nhìn Tiêu Dật, “Chuyện đứa nhỏ, không cho phép nói cho Lâm Tử Lam!”
Mặc kệ Lâm Tử Lam có nhớ hay không, theo như Lâm Tử Lam yêu con như mạng sống, sau khi biết nhất định sẽ rất đau lòng khổ sở .
Hi Hi chính là ví dụ tốt nhất.
Lúc trước bọn họ không biết, Hi Hi là nghị lực còn lại của cô, bây giờ, đứa bé kia kết tinh của Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, mặc kệ Lâm Tử Lam có nhớ hay không, cô đều sẽ cảm thấy khổ sở.
Nhìn dáng vẻ của Mặc Thiếu Thiên, Tiêu Dật liền bình thản ngồi ở chỗ đó, không biết, trong lòng của Tiêu Dật cùng Mặc Thiếu Thiên giống nhau, những lời này, chỉ là dùng để kích thích Mặc Thiếu Thiên mà thôi, Lâm Tử Lam bên kia, anh một chữ cũng không nói.
Nhưng Tiêu Dật cũng nhàn nhạt mở miệng, “Tôi làm thế nào, còn chưa tới phiên anh tới ra lệnh cho tôi!”
Vốn là thân phận đối địch, vào giờ phút này vì người phụ nữ yêu mến, bọn họ căn bản sẽ không hại đối phương.
Mặc dù hai người cũng sẽ không làm ra chuyện tổn thương Lâm Tử Lam.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tiêu Dật, nắm chặt quả đấm, chỉ là ngay sau đó, anh bật cười.
Anh biết Tiêu Dật sẽ không.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Mặc ThiếuThiên không thể chỉ biết hành động tùy ý theo ý mình như trước kia, nếu muốn bảo vệ Lâm Tử Lam và con bọn họ, Mặc Thiếu Thiên sẽ phải có nhiều thế lực cùng chiến thuật hơn.
Đứng ở góc độ của Mặc Thiếu Thiên nhìn, Tiêu Dật càng sẽ không cho Lâm Tử Lam biết chuyện trước kia cô mang thai, căn bản không lợi cho anh ta.
Nếu như anh ta nói rồi, chứng minh, chuyện Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên là thật, cho nên Tiêu Dật sẽ không ngu ngốc như vậy mà đi nói.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cười cười, Tiêu Dật ngồi ở chỗ đó, cũng không nói gì.
Mặc Thiếu Thiên, có thực lực hơn nhiều khác xa so với tưởng tượng của Tiêu Dật.
Nhìn hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong ánh mắt mang theo ý chém giết.
Hoa Hồng ngồi bên cạnh, bộ dạng mười phần đang xem kịch vui, nhưng kịch hay không có diễn ra, có cảm giác thất vọng.
Lúc này, Tiêu Dật ngồi ở chỗ đó, khóe miệng chợt nâng lên nụ cười nhạt, “Không ngờ, ba tháng không gặp, anh thật để cho tôi mở mang tầm mắt!”
“Mở mang tầm mắt cho anh tôi thật không dám! !” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói, bình tĩnh mang theo một chút hung dữ.
Tiêu Dật nhìn Mặc Thiếu Thiên, không biết Mặc Thiếu Thiên muốn làm chuyện gì, nhưng lại hết sức bình tĩnh.
Mặc Thiếu Thiên chính là loại người sâu không lường được, cũng hành động không giống như người thường, anh muốn làm chuyện gì, không ai biết, cũng không ngờ được.
Ánh mắt của hai người, trên không trung đá lửa nhau.
Ngay vào lúc này, Lâm Tử Lam từ bên trong đi ra, rửa mặt xong, mới vừa đi ra, liền nhìn thấy ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật hai người đang khiêu chiến, bộ dạng kia, thật sự giống bộ dạng sẽ đánh nhau, nhưng Lâm Tử Lam không nhìn thấy, trực tiếp đi ra ngoài. . . . . .
Hi Hi sửng sốt.
Hoa Hồng cũng sửng sốt.
Trong lòng của Lâm Tử Lam lúc này, cũng quá mạnh mẽ.
Có phải hay không nhất định đánh nhau, cô mới liếc mắt một cái! ?
Hi Hi cũng hết sức bội phục mẹ, năng lực bình tĩnh như thế, tuyệt đối là mẹ của bé!
Sau đó, Hi Hi đi tới, nhìn Lâm Tử Lam, “Mẹ, mẹ có băng gạc không! ?”
Nghe thấy thế, Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, “Tìm băng gạc làm gì! ?”
“Vết thương của cha, cần phải thay thuốc!” Hi Hi nói.
Thật lòng Lâm Tử Lam cảm thấy, Hi Hi như vậy tuyệt đối là bảo bối!
Quá thân thiết rồi !
Thế nhưng lúc nào cũng nhớ đến vết thương của cha..
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Có, con chờ chút, ta đi lấy cho con!”
Hi Hi gật đầu, “Cám ơn mẹ!”
Mặc dù không có trí nhớ, nhưng một câu gọi mẹ này của Hi Hi, Lâm Tử Lam ngược lại cảm thấy rất quen, không có chút nào cảm thấy không thoải mái.
Sau đó, từ trong hộp Lâm Tử Lam lấy ra , băng gạc, thuốc, còn có thuốc nước cho Hi Hi.
“Cho con!”
Hi Hi gật đầu, “Cám ơn mẹ!”
Hi Hi nói cám ơn lần nữa, sau đó, đi lên, hôn một cái trên mặt của Lâm Tử Lam.
Giống như trước đó.
Lâm tử Lam ngồi xổm trên đất, cảm thấy Hi Hi hôn xuống mặt mình, đôi môi nhỏ mềm mại hôn lên mặt cô, Lâm Tử Lam dường như cảm giác có gì đó chảy thẳng vào trong lòng của cô, thật ấm áp.
Thật lòng Lâm Tử Lam cảm thấy, nếu như chính mình có một đứa con trai, làm sao sẽ quên mất ! ?
Thật sự quá đàn ông, quá đáng yêu, quá lễ phép!
Cũng làm cho người ta quá yêu thích!
Lâm Tử Lam cười cười, “Không khách sáo!”
Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam cũng không có tức giận, cười cười, sau đó, đi tới bên Mặc Thiếu Thiên.
“Cha!” Hi Hi gọi một tiếng.
Thật ra thì mới vừa rồi, động tác của Hi Hi cùng Lâm Tử Lam, bọn họ đều nhìn ở trong mắt.
Mặc dù Lâm Tử Lam từng mất trí nhớ, nhưng lại không có bỏ lỡ tấm lòng kia, cô đối với Hi Hi, vẫn như vậy .
Mặc dù quên mất, nhưng nhìn bên ngoài, Lâm Tử Lam vẫn rất thích Hi Hi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn thuốc trong tay Hi Hi, băng gạc, nhíu mày, sau đó sải bước hướng Lâm Tử Lam đi tới. “Em thay giúp anh! ?”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam cau mày, nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Tại sao để cho tôi thay giúp anh! ?”
“Em là vợ chưa cưới của anh, người phụ nữ của anh, mẹ của con anh, em không thay, thì ai thay! ?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Một câu nói, đem người chận chết đi.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Có khả năng quên anh, trong trí nhớ quên mất anh, cho nên cũng không nhớ chuyện này!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe thấy thế, Mặc Thiếu Thiên cau mày, không vui, “Cho nên, em liền lấy cớ mất trí nhớ, muốn phủ nhận tất cả sao! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Nếu không thì sao ! ?”
Mất trí nhớ, làm sao cô phân biệt tính xác thực trong lời bọn họ nói thật hay giả?
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nắm tay Lâm Tử Lam, “Đừng quên, chúng ta đã đính hôn , coi như em phủ nhận, cũng không thể!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nắm tay Lâm Tử Lam lên, nhưng khi nhìn thấy tay của cô trống trơn, chẳng có cái gì cả Mặc Thiếu Thiên càng thêm không vui.
Lâm Tử Lam lắc đầu, “Từ lúc tôi tỉnh lại, tôi không nhớ nơi này từng mang chiếc nhẫn nào!” Nói xong, Lâm Tử Lam lập tức rút tay về.
Nếu không, cô tuyệt đối sẽ lo lắng.
Nhưng không có gì cả.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, không ngờ người phụ nữ này làm mất chiếc nhẫn.
Chỉ là nghĩ đến, chuyện này, Mặc Thiếu Thiên cũng ghi tạc trên người của Tiêu Dật, anh ta thật sự đem mọi chuyện của Lâm Tử Lam xóá sạch sẽ.
Nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Không có không sao, cũng không cách nào phủ nhận em thật sự là người phụ nữ của anh!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói gằn từng chữ.
Tuy nhiên bổ sung thêm một câu, đặc biệt nhà giàu mới nổi một câu nói, “Mất vừa đúng lúc, anh muốn đổi lại một cái lớn hơn !”
Lâm Tử Lam “. . . . . .”
Hi Hi bưng đồ, đứng ở phía sau, nghe được câu này, thật rất muốn nói, đây tuyệt đối là phong cách của cha!
Sau đó, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lôi kéo Lâm Tử Lam đi.
[ Lavender: nguyên tác nha, mình không chửi thề nha]
Không ngờ Mặc Thiếu Thiên khẩu vị nặng như vậy.
Hoa Hồng thật không nhịn được tới một cái lưu manh tiêu!
Quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!
Hoa Hồng chưa từng có khoảnh khắc như vậy, cảm thấy Mặc Thiếu Thiên đàn ông như vậy!
Quá đẹp trai quá xuất sắc rồi!
Lúc này, sắc mặt của Tiêu Dật đen lại.
Mặc dù biết Mặc Thiếu ngày sẽ không làm như vậy, nhưng anh nói ra, cũng không phải lời Tiêu Dật có thể thuận miệng nói ra được.
So sánh với nhau mà nói, Tiêu Dật thận trọng hơn một chút, mà Mặc Thiếu Thiên, càng thêm hành động tùy ý một chút, nghĩ cái gì nói cái đó, đây cũng là chỗ càng thêm tự nhiên của Mặc Thiếu Thiên.
Lúc này, Tiêu Dật trực tiếp đi tới, thời điểm Mặc Thiếu Thiên kéo Lâm Tử Lam về phía mép giường, Tiêu Dật lại bắt lại một cánh tay khác của Lâm Tử Lam. . . . . .
Vì vậy, một loại cục diện hình thành. . . . . .
Hai người mỗi người lôi kéo một cánh tay của Lâm Tử Lam, mà Lâm Tử Lam liền đứng ở giữa, nhìn hai người bọn họ.