Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, khóe miệng của Mặc Thiếu Thiên chợt nâng lên, “Vậy thì như thế nào? Em là lão bà của anh, người phụ nữ của anh, làm vậy thì có quan hệ gì đến ai! ?”
Những lời này, dường như nói cho Lâm Tử Lam nghe, nhưng kì thực, là nói cho Tiêu Dật nghe.
Quả nhiên, thời điểm Tiêu Dật nghe những lời này, hai tay nắm chặt lại.
Lúc này, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy, lời nói của Mặc Thiếu Thiên chính là cố ý.
Chân mày Lâm Tử Lam khẽ nhíu lên, lúc này Tiêu Dật lại lên tiếng trước, “Buông cô ấy ra!”
Nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nghiêng đầu sang nhìn Tiêu Dật, “Anh là đang nói với tôi sao! ?”
“Nơi này trừ anh ra, còn có người khác sao! ?” Tiêu Dật cũng không cam chịu yếu thế nhìn Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, vợ chưa cưới của tôi, là vợ tương lai của tôi, mẹ của con tôi, anh có tư cách gì lên tiếng! ?” Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tiêu Dật lạnh lùng mở miệng.
Lại là một phen đối chọi gay gắt.
Hai người đều không chấp nhận yếu thế.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, sắc mặt của Tiêu Dật, càng thêm u ám, lát sau lạnh lùng mở miệng, “Thật sao? Sao anh không hỏi một chút, cô ấy còn nhớ anh không!” Tiêu Dật nói.
Cái này là lợi thế duy nhất trong tay anh.
Cũng là điểm yếu duy nhất của Mặc Thiếu Thiên.
Nghe thấy thế, sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên lập tức thay đổi “Tiêu Dật, những thứ này đều do anh tạo ra, tôi không ngờ anh sẽ hèn hạ đến nỗi làm ra việc như vậy!” Mặc Thiếu Thiên hung ác nói.
Sớm biết thế này, lúc đầu nên ở A thị giải quyết anh ta.
Cũng bởi vì quá suy nghĩ đến cảm nhận của Lâm Tử Lam cùng Hi Hi, Mặc Thiếu Thiên mới không làm như vậy, bây giờ, anh mới biết một điều, nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình.
Những lời này, một chút cũng không sai.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Tiêu Dật đều rất giận dữ, dáng vẻ muốn ra tay đánh nhau.
Lâm Tử Lam thấy thế, kéo Mặc Thiếu Thiên, “Tôi mất trí nhớ, nguyên nhân bởi vì vụ nổ, cùng Tiêu Dật không liên quan, hơn nữa, nếu như không phải là anh ấy, có lẽ tôi đã chết trong vụ nổ kia!” Lâm Tử Lam nói.
Mặc dù cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng những việc vào lúc đó cô biết.
Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên giật mình dừng một chút, nghiêng đầu sang nhìn cô, Mặc Thiếu Thiên nhìn ra, Lâm Tử Lam nói giúp cho Tiêu Dật!
“Em nói cái gì! ?” Mặc Thiếu Thiên nắm tay Lâm Tử Lam hỏi, “Em lặp lại lần nữa!”
Người phụ nữ này mất trí nhớ, chẳng lẽ trái tim cũng thay đổi sao! ?
Sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên, thật sự nói không nên lời vặn vẹo.
Lâm Tử Lam nhìn, mặc dù sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên thật sự rất tức giận, nhưng Lâm Tử Lam cũng chỉ nói thật mà thôi.
“Tôi nói đều là sự thật, nếu như không có Tiêu Dật, có lẽ bây giờ, tôi đã chết!” Lâm Tử Lam nói.
Ân cứu mạng này, Lâm Tử Lam ghi nhớ trong lòng.
Mất đi trí nhớ, đối với cô mà nói, đã là vạn lần bất hạnh, Lâm Tử Lam làm thế nào lại đem lỗi lầm này đổ lên người Tiêu Dật được chứ!
Nhưng sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên cũng rất không tốt.
Mặc kệ chuyện gì xảy ra, Tiêu Dật đều không có tư cách đem giấu Lâm Tử Lam ở chỗ này, anh ta biết những ngày đó, anh vượt qua thế nào sao! ?
Huống chi, Mặc Thiếu Thiên nhận ra, chuyện của Lâm Tử Lam cũng không đơn giàn như cô nói. . . . . .
Lâm Tử Lam liền đứng ở nơi đó, nhìn sắc mặt Mặc Thiếu Thiên, mặc dù sắc mặt của anh thật không tốt, cô cũng nói ra.
Cô cũng không sợ hãi.
Chỉ là, Hi Hi hiểu rõ Mặc Thiếu Thiên nhất.
Cha nếu như thật sự điên,chuyện gì cũng có thể làm được.
Mắt thấy cha muốn nổi giận, lúc này, Hi Hi mở miệng. “Cha, có chuyện gì, ngồi xuống nói đi!” Hi Hi nhắc nhở.
Mẹ đã từng mất trí nhớ, đây là sự thật, mặc kệ cha làm thế nào, đều không thể thay đổi.
Cho nên, không bằng bình tĩnh ngồi xuống nói.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, anh biết Hi Hi đang lo lắng cái gì, cũng biết Hi Hi nghĩ gì, không muốn thấy cái gì.
Nhưng chính là bởi vì lúc trước anh bận tâm đến cảm nhận của bọn họ, mới có thể xảy ra chuyện như vậy.
Chân mày Mặc Thiếu Thiên nhíu lại, lúc này, Hi Hi mở miệng lần nữa bổ sung thêm một câu, “Ngày hôm qua mẹ chăm sóc cha cả đêm, cũng không có nghỉ ngơi, cha để cho mẹ nghỉ ngơi một chút!”
Lời này, một mũi tên trúng hai đích.
Sắc mặt của Tiêu Dật rất không tốt.
Mặc kệ Hi Hi nói thật hay giả, sắc mặt của Tiêu Dật đều không tốt, chỉ là vẫn như cũ đứng ở đó, sắc mặt không thay đổi.
Nhưng sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên lại rất tốt, biết Lâm Tử Lam chăm sóc anh cả đêm, trong lòng Mặc Thiếu Thiên vô cùng sung sướng.
Lúc này, ánh mắt của Lâm Tử Lam cũng nhìn Hi Hi.
Cô chăm sóc Mặc Thiếu Thiên cả đêm khi nào, làm sao nói như thật vậy! ?
Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi, Hi Hi lại không đỏ mặt, cũng không thở gấp, hết sức bình tĩnh.
Thật đúng là cha con.
Tính cách thật giống nhau!
Quả nhiên, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười, mười phần ám muội, “Xem em chăm sóc cho anh như vậy, tạm thời tha thứ cho em!”
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên buông tay Lâm Tử Lam ra, chỉ là khóe miệng cười, lại mê hoặc lòng người.
Sau đó, Mặc Thiếu Thiên buông Lâm Tử Lam ra, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn nụ cười yêu nghiệt của Mặc Thiếu Thiên, cứ có cảm giác, quá mức giống như đã từng quen biết, nhưng đầu của cô căn bản là một mảnh trống không, không có gì cả, cô không muốn làm cho mình khó chịu.
Chỉ là có thể nhìn được, Hi Hi cố ý.
Đúng lúc ấy thì, Hoa Hồng từ trong phòng đi ra, thời điểm thấy Tiêu Dật cũng đứng ở đó, liền nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ là so với mong đợi của Hoa Hồng , hơi thiếu bạo lực cùng kích động lòng người.
Lâm Tử Lam giật mình, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên “Tôi đi rửa mặt!”
Mặc Thiếu Thiên lúc này mới ngẩn người, sau đó buông Lâm Tử Lam ra “Một lát anh cũng đi!”
Mặc dù một câu nói rất bình thản, nhưng ltừ trong miệng Mặc Thiếu Thiên nói ra, lại hết sức mờ ám.
Lâm Tử Lam không nhìn, trực tiếp đi.
Hi Hi đứng ở đó, cũng xấu hổ theo.
Cha cha cũng không cần thể hiện rõ ràng như vậy chứ! ?
Thế nhưng Mặc Thiếu Thiên cảm thấy những thứ này, còn chưa đủ!
Hận không được ôm Lâm Tử Lam hôn một trận.
Nhìn Lâm Tử Lam đi rửa mặt rồi, lúc này, Tiêu Dật không nhìn Mặc Thiếu Thiên, đi thẳng vào bên trong, đối với nơi này hiểu rõ, giống như, bình thường anh sống ở nơi này, Mặc Thiếu Thiên nhìn trong lòng lập tức ngột ngạt.
Thấy không có chiến tranh , lúc này Hoa Hồng mới đi vào.
Thật là quá bình thường!
Sau đó, Hoa Hồng đi vào, Hi Hi thấy Hoa Hồng, “Đã dậy! ?”
Hoa Hồng gật đầu, ngủ đặc biệt tốt, gật đầu một cái, sau đó đến gần Hi Hi, “Tiêu Dật ! ?”
Hi Hi gật đầu.
Hoa Hồng bĩu môi, “Quá không có năng lực rồi, kết thúc tầm thương như vậy. . . . . .”
Vì vậy, Hi Hi cho Hoa Hồng một cái xem thường.
Thật muốn đánh nhau, cô ấy mới cao hứng sao!
Đối với Hoa Hồng mà nói, Đúng!
Dứt khoát, Hi Hi cũng không hỏi.
Chỉ là từ lúc Hoa Hồng đi ra, cùng Hi Hi trò chuyện như vậy trong nháy mắt, Tiêu Dật cau mày.
Hoa Hồng là đặc công bí ẩn nhất của Hợp Tung, cho dù hành động, cũng sẽ không lấy tên tuổi của Hợp Tung, cho nên, đối với người ngoài giới mà nói, Hoa Hồng giống như là một truyền thuyết, không có ai biết cô thuộc về bang phái nào, chỉ biết là có tiền, cô sẽ làm.
Nhưng hiện tại. . . . . .
Mặc dù Tiêu Dật chưa từng thấy qua diện mạo thật của Hoa Hồng, nhưng trên người Hoa Hồng phát ra loại hơi thở đó, Tiêu Dật lại cảm nhận rất rõ ràng.
Nhìn đến đây, Tiêu Dật cau mày.
Hi Hi làm sao sẽ cùng người như vậy ở chung một chỗ! ?
Điểm này, Tiêu Dật không nghĩ ra!
Hay là. . . . . .
Trong đầu Tiêu Dật chợt vang lên cái gì, lúc này, ánh mắt của Tiêu Dật nhìn về phía Hi Hi, ánh mắt thâm u mang theo mấy phần nghi ngờ, cũng mang theo trạng thái bí ẩn. . . . . .
Là anh suy nghĩ quá nhiều sao! ?
Lúc này, Hoa Hồng ngước mắt, trong lúc vô tình cùng ánh mắt của Tiêu Dật chạm nhau, lại thấy ánh mắt của Tiêu Dật mang theo hoài nghi nhìn Hi Hi. . . . . .
Một khắc kia, cô chợt hiểu nghĩ đến cái gì.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Hi Hi, “Như thế nào rồi? Độc trong người cha cậu đã được giải! ?”
Hi Hi gật đầu, “Ừ, xem ra, không có chuyện gì rồi !” Hi Hi nói.
Cũng không biết, vào giờ phút này, Tiêu Dật đang dùng tâm trạng hoài nghi nhìn bé.
Hoa Hồng gật đầu, không ngờ máu của Tô Cẩn Nhi thế nhưng có thể giải độc, thế giới rất to lớn, thật là có đủ những chuyện lạ!
Đang lúc ấy thì, Hách Tôn từ bên ngoài đi vào.
Sáng sớm, nơi này còn rất náo nhiệt .
Trời vừa sáng, Hách Tôn đã tới xem Mặc Thiếu Thiên, không biết độc trong người đã được giải chưa, vậy mà đi tới, thời điểm nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, mới thả lỏng tâm tình xuống.
Khóe miệng Hách Tôn khó hiểu ngoắc ngoắc, không có việc gì là tốt.
Lúc này, ánh mắt Hách Tôn nhìn tới Tiêu Dật bên này.
Bộ dạng như người ở đỉnh cao của thế giới, ánh mắt hai người chống chọi nhau, cũng không có quá nhiều trao đổi.
Dù sao, ở vị trí không giống nhau.
Vì vậy, Hách Tôn cùng Mặc Thiếu Thiên nói mấy câu, sau đó liền đi ra ngoài.
Lúc này, Hi Hi cùng Hoa Hồng cũng nói mấy câu nói, Hoa Hồng liền tự mình rời đi, Hi Hi nhìn Tiêu Dật, cuối cùng đi tới.
Tiêu Dật tự lấy một ly cà phê cho mình, ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn Hi Hi, Tiêu Dật biết, Hi Hi sẽ tìm đến anh.
Hi Hi suy nghĩ một chút, đi tới, ngồi ở trước mặt của Tiêu Dật, “Tiêu Dật thúc thúc, con có lời muốn nói với thúc!”
Tiêu Dật ngồi ở chỗ đó, hai chân gác chéo lên, nhìn Hi Hi, “Có lời gì cứ nói đi!”
“Con không muốn biết ba tháng qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà con muốn mang mẹ trở về A thị!” Hi Hi trực tiếp mở miệng nói.
Nghe thế, tay bưng ly cà phê của Tiêu Dật căng thẳng, ngạc nhiên ngước mắt nhìn Hi Hi, suy nghĩ một chút mở miệng, “Bảo bối, thúc hiểu rõ chuyện mẹ con còn sống không nói cho con biết, con là đang ở đây trách thúc, nhưng mà thúc lại chỉ muốn nói cho con biết, mỗi người đều có cơ hội của chính mình, thúc phải nắm chặt!” Tiêu Dật nói gằn từng chữ, ngược lại hết sức thẳng thắn.
“Ba tháng này, các ngươi sống có tốt không, mẹ con chưa chắc đã sống tốt, sau vụ nổ, con có biết mẹ con mất bao lâu mới hồi phục được không! ?” Tiêu Dật nhìn Hi Hi hỏi.
Nhắc tới cái này, chân mày Hi Hi nhíu lên.
Bé biết Tiêu Dật thích mẹ, cho nên làm như vậy, cũng là bởi vì Tiêu Dật yêu, nhưng nghe Tiêu Dật nói tình huống của mẹ, ở trong lòng của Hi Hi thoáng qua một tia lo lắng. . . . . .