Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Chương 111: cha nào con nấy.

Trước Sau

break
Hi Hi nhìn Mạc Lương,

“Vị thúc thúc này, nghe lén hành động là không đúng nha. . . . . .”

Hi Hi ở một bên ưu nhã cười nói, một câu nói, liền đem tất cả mọi chuyện đẩy tới trên người của Mạc Lương.

Hoa Hồng nhìn Hi Hi, cô giơ ngón tay cái lên, cao thủ!

Hi Hi khiêm tốn cười, chút lòng thành rồi.

Mạc Lương mặt mày méo mó, oan uổng a, chuyện này cùng hắn có quan hệ gì? Hắn mới vừa tới mà thôi, cái gì cũng không nghe được a, huống chi, dính vào trên cửa nghe là hia người bọn họ a.

Chỉ là nhìn bộ dạng gương mặt Hi Hi cười phúc hắc, Mạc Lương cũng biết cái gì gọi là cha nào con nấy!

Ác ma! Hai người ác ma! Mạc Lương nhìn ánh mắt Mặc Thiếu Thiên lạnh lạnh quét tới, Mạc Lương cũng vội vàng lắc đầu, giải thích, bộ dáng vô tội nói,

“Mặc tổng, chuyện không liên quan đến tôi. . . . . .”

Bộ dáng kia, làm cũng rất thành khẩn, rất vô tội.

Mặc Thiếu Thiên không nhìn thẳng,

“Hả? Ý của cậu là bảo bối vu oan cho cậu?”

Mặc Thiếu Thiên đứng dậy, nhìn Hạc Lương hỏi ngược lại.

“Cái này. . . . . .”

Mạc Lương nói năng có đúng hay không? Mặc dù biết rõ là bảo bối gây chuyện, nhưng Mặc Thiếu Thiên là một mực bao che cho con hắn, làm sao sẽ tự trách con trai bảo bối mình ! Cho nên chuyện đương nhiên cái tội danh này thì cho Mạc Lương. . . . . . .

“Thật chuyện không liên quan đến tôi. . . . . .”

Mạc Lương khóc không ra nước mắt.

Hi Hi thì một bên cười đắc chí, cha, ngươi Thái Thượng đạo rồi ! Bảo bối thích ngươi!

“Tốt lắm, tìm tôi có chuyện?”

Mặc Thiếu Thiên hỏi, âm thanh còn kèm theo vài tia là không vui mừng, chuyện tốt bị cắt đứt, tâm tình luôn là không vui.

Lúc này Mạc Lương đi tới, đến bên tai Mặc Thiếu Thiên nói nhỏ, Mặc Thiếu Thiên nghe đến sau, sắc mặt trầm xuống, nhíu mày, nghiêng đầu sang nhìn hắn.

Tử Lam cùng Hi Hi rất thức thời không có đi nghe, Hoa Hồng hơn đối với chuyện bọn họ không có hứng thú.

Mặc Thiếu Thiên trầm tư một hồi, sau đó nhìn Hi Hi cùng Tử Lam,

“Tôi có chút chuyện, đi ra ngoài trước một cái! , một lát trở lại!”

Hi Hi gật đầu một cái, cười mặt ưu nhã,

“được, cha!”

Một câu cha, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt.

Tử Lam cũng sửng sốt.

Mặc dù chuyện đã thẳng thắn, nhưng là nghe được Hi Hi như vậy hô một tiếng cha, đối với Tử Lam mà nói, còn là một cái đánh thẳng vào!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, ánh mắt hẳn là thỏa mãn, sau đó hung hăng nhìn Tử Lam một cái, hình như muốn nói, thấy không, đây cũng là con trai của tôi!

Tử Lam ho khan hai tiếng, cũng cười rực rỡ,

“Mặc tổng mặc dù có chuyện đi làm việc, không trở lại cũng không còn quan hệ gì!”

Dù sao ở đây cũng cũng không cần hắn, không có hắn, không ai cùng tôi giành con a.

Mặc Thiếu Thiên căm tức nhìn cô một cái, không có lương tâm nữ nhân.

Tử Lam còn lại là hoa lệ lệ coi thường.

Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài, Mạc Lương cũng đi theo đi ra ngoài. Lúc này,điện thoại Hoa Hồng vang lên, Hoa Hồng cầm điện thoại di động đi ra ngoài tiếp điện thoại.

Bên trong gi¬an phòng, chỉ còn lại Hi Hi cùng Tử Lam.

Vừa mới không có ai, Hi Hi liền trực tiếp nhảy ra cách xa Tử Lam chút. Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười,

“Bảo bối, con cách xa mẹ như vậy làm gì?”

Hi Hi vội vàng vô tội mại manh,

“Mẹ, con sai lầm rồi. . . . . .”

“Con sai chổ nào?”

Tử Lam vẫn như cũ cười, con ngươi nheo lại, Hi Hi có lúc có cảm giác, thật ra thì mẹ so cha đáng sợ hơn một chút, mẹ là vô luận tâm tình gì, cũng sẽ mỉm cười kỳ nhân.

“Mẹ nói chỗ nào sai lầm, chính là con sai chổ đó a. . . . . .” Hi hi nói.

“. . . . . . Bảo bối, ngươi không phải thành thực ồ!”

Tử Lam cười nói. Hi Hi tiến tới,

“Mẹ, con rất thành thực, mẹ có thể tỉnh táo nghe con phân tích cho mẹ không?” Hi Hi hỏi.

Ngươi Lam nhìn hắn, bảo bối thế nhưng biết dùng giọng điệu đàm phán nói với cô, thật sự là rất giống những người khác rồi, chỉ là cô hít thở sâu một hơi,

“Vậy phải xem con phân tích có đạo lý hay không!”

Vì vậy, Hi Hi cười một tiếng, vội vàng bò qua,

“Đầu tiên, mẹ, con muốn nói rõ lập trường của con, nếu mẹ không đồng ý, con sẽ không nhận cha a!” Hi Hi nói.

Ngươi lam gật đầu, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, con cũng vậy không phải cố ý muốn cùng cha gặp mặt, thật sự là con quá lo lắng cho mẹ, cũng không cẩn thận bị lộ, mẹ không trách con chuyện này chứ?”

Hi Hi nháy mắt nhìn Tử Lam hỏi. Tử Lam cũng nhìn hắn, hỏi ngược lại,

“Vậy ý của con là trách mẹ?”

“Ân, Đúng vậy a. . . . . .”

Hi Hi đương nhiên gật đầu.

“Hả?”

Tử Lam đề cao âm thanh.

“Không phải không phải, không phải trách mẹ, nhưng là là bởi vì nguyên nhân là mẹ không phải sao?”

Hi Hi vội vàng chân chó mà cười cười, sau đó bộ dạng nói rất chân lý. . . . . . . Giống như phân tích là có một chút đạo lý như vậy.

Chỉ là Tử Lam biết, Hi Hi là ở cùng cô lượn vòng vòng, thật ra thì Tử Lam cũng không có thật sự tức giận, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi gặp mặt, là chuyện sớm hay muộn, nếu thấy, có lẽ chính là nhất định .

Tử Lam chưa bao giờ làm trái với lý luận tự nhiên. Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, giọng nói mặc dù cảnh cáo, nhưng lại tràn đầy cưng chiều,

“Tiểu tử thúi, muốn học mẹ con một ít “cáo”, con còn non lắm!”

Hi Hi cười hắc hắc,

“Hắc hắc, mẹ, vậy mẹ tức giận sao?”

Tử Lam thở dài, một giọng chấp nhận,

“Tức cái gì? Hắn là cha con , điểm này là sự thật, mẹ có thể tức cái gì!”

Hi Hi cười một tiếng,

“Con biết ngay, mẹ rất rộng rãi, rất đại độ, mẹ, mẹ rõ là. . . . . .”

“Không cần nịnh hót mẹ, mẹ trước cảnh cáo con…con có thể thích cha, nhưng là không thể vượt qua mẹ!”

Tử Lam nói, giọng nói thế nhưng ê ẩm. Ai có thể nghĩ tới luôn luôn bình tĩnh Như Vân, Tử Lam vào giờ phút này thế nhưng ăn dấm vì một đứa bé? Hi hi vội vàng gật đầu,

“Tất nhiên, con thích nhất chính là mẹ!”

Nói xong, Hi Hi đi đến gần cho Tử Lam một cái hôn. Tử Lam lúc này mới hài lòng gật đầu. ^^^

Mặc Thiếu Thiên ra khỏi cửa, trực tiếp đi xuống lầu rồi, trực tiếp đến một phòng bệnh phòng bệnh khác.

Rất khéo, Trọng Gia xảy ra chuyện, Trọng Nhược Tình cũng bị đưa đến nơi đây.

Trọng Nhược Tình ở bên trong, Mặc Thiếu Thiên đi vào, Trọng Nhược Tình liền nhìn đến Mặc Thiếu Thiên liền nhào tới.

“Thiếu Thiên. . . . . .”

Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, khí sắc tái nhợt rất nhiều.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, ánh mắt bình thản,

“Nhược Tình, cô tìm tôi. . . . . . ?”

Trọng Nhược Tình gật đầu một cái, thấy Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt đẫm lệ,

“Thiếu Thiên, ba em bị người ta mang đi, anh giúp ông ấy một chút có được hay không? Giúp ông ấy một chút. . . . . .”

Trọng Nhược Tình nắm y phục Mặc Thiếu Thiên nói, bắt đầu khóc thút thít, mặt mang theo vài tia tái nhợt, làm người khác thương yêu.

Mặc Thiếu ngày cau mày, nhìn cô,

“Nhược Tình, cái này ta giúp không được cô. . . . . .”

“Tại sao?”

Trọng Nhược Tình ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên,

“Tại sao?”

Ánh mắt kia, giống như đang chấp vấn Mặc Thiếu Thiên nói.

“Ba cô là kẻ khả nghi chuyện tham ô, tôi ở đây không có năng lực trong phạm vi này, tôi không có cách nào cứu hắn!”

Mặc Thiếu Thiên từng chữ một bữa nói, nét mặt kia, cũng là thật bất đắc dĩ.

Nếu như Trọng Chính không có làm ra chuyện gì, có lẽ hắn có thể tha hắn một mạng, nhưng trước mắt, hắn đối với Hi Hi làm ra cam kết, lại không thể thất hứa.

Nếu như hắn thật để Trọng Chính ra ngoài, hắn dám cam đoan, Hi Hi nhất định sẽ sẽ không nhận hắn!

Chỉ là, Mặc Thiếu Thiên nói những thứ kia, Trọng Nhược Tình sẽ không tin tưởng.

Bọn họ ở chung một chỗ bảy năm rồi, Trọng Nhược Tình mặc dù nói đối với Mặc Thiếu Thiên không có 100% rất hiểu rõ, nhưng là cũng ít nhiều hiểu rõ một chút.

Mặc dù Mặc Thiếu Thiên không phải người trong giới chính trị, nhưng là thế lực của hắn lại trải rộng cả A thị.

Nếu như Mặc Thiếu Thiên không cứu được, Trọng Nhược Tình thật không nghĩ tới, còn có ai có thể cứu!

“Không, ba em là bị người oan uổng, nhà chúng em bị người cho nổ, sau đó đã có người tố cáo ba em, nhất định là có người ở đây hãm hại, có người gài tang vật ba em,Thiếu Thiên, em hiểu biết rõ, anh nhất định có biện pháp, em cầu xin anh cứu cứu ba em, trừ anh ra, không có ai có thể cứu ông ấy rồi. . . . . .”

Trọng Nhược Tình cầu xin nói, tất cả hi vọng của cô, cũng ký thác vào trên người Mặc Thiếu Thiên. Mặc Thiếu Thiên nhìn Trọng Nhược Tình, Cô lúc nào thì ở trước mặt Hắn như thế chẳn chú ý hình tượng?

Không có cái này hào quang “thiên kim thị trưởng” này, Trọng Nhược Tình cũng chỉ là một người đàn bà bình thường.

“Nhược Tình, cô trước . . . . . .”

Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó đỡ Trọng Nhược Tình . Từ đầu tới cuối, Trọng Nhược Tình cũng là một nữ nhân đáng thương, mặc dù hơi kiêu căng, nhưng là bản tính cũng không phải rất xấu, Mặc ThiếuThiên không muốn tổn hại cô.

“Thiếu Thiên, em hiểu biết rõ anh nhất định có biện pháp, coi như anh không phải vì ba em phần, cũng vì đứa bé của chúng ta mà phân thượng có được hay không, xin anh ba em. . . . . .”

Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, ánh mắt cầu xin. zvaq.

Cô vừa nói như thế, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên di động, cuối cùng rơi vào trên bụng của Trọng Nhược Tình.

Khi biết lúc Trọng Nhược Tình mang thai, hắn căn bản không có cái loại cảm giác vui sướng làm cha, nhưng lúc biết được Hi Hi là con của hắn, loại cảm giác đó, căn bản không cách nào bằng được.

Nhưng mà khi hắn biết được, đứa nhỏ trong bụng Trọng Nhược Tình không phải của hắn, là một loại cảm giác nhẹ nhõm.

Trọng Nhược Tình nhìn Mặc Thiếu Thiên, nhìn ánh mắt của hắn ở lại trên bụng của mình, cô cho là thấy được một chút hi vọng. Nhưng là, thật lâu Mặc Thiếu Thiên mở miệng, hắn nói,

“Nhược Tình, chuyện này, tôi thật sự không thể ra sức!”

Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói, không muốn cho Trọng Nhược Tình một tia hi vọng.

“Không ——“

“Nhược Tình, tôi là người, không phải thần, tôi có thủ đoạn, nhưng mà tôi lại không có bản lĩnh thông thiên, tôi thật sự không giúp được cô. . . . . .”

Là không giúp, còn chưa phải muốn giúp? Trọng Nhược Tình trong nhất thời cũng không rõ ràng lắm, cuối cùng, nàng ngã nhào trên đất, ánh mắt vô hồn,

“Làm thế nào? Liền anh đều không thể giúp em…em nên làm cái gì. . . . . . ? Trong bụng em đứa bé nên làm cái gì. . . . . .”

Trọng Nhược Tình tự lẩm bẩm. Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất,

“Nhược Tình, chuyện đã xảy ra, cô nên học biết đối mặt, cô trước tiên ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày nữa tôi lại tới thăm cô. . . . . .”

Trọng Nhược Tình ngồi chồm hổm trên mặt đất, cả người ngốc trệ.

Mặc Thiếu Thiên đỡ Trọng Nhược Tình , sau đó đem cô đỡ lên giường, trấn an được tâm tình của cô mới đi ra ngoài.

break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc