Mặc Thiếu Thiên sắc mặt tái xanh , “ Em còn dám nói ? Sự thật chứng minh cái gì ? Em ở dưới thân thể của anh không ngừng cầu xin tha thứ. . . . . . Đêm hôm đó chính là trừng phạt tốt nhất của anh giành cho em !” Mặc Thiếu Thiên nghiến răng khẽ nói . Phẩn nộ không chịu nổi .
Đêm hôm đó đối với anh mà nói , thật sự là trần trụi sỉ nhục a !
Tử Lam hết ý kiến .
“ Thế nào ? Anh nói không đúng sao ?” Mặc Thiếu Thiên cắn răng nghiến lợi hỏi ngược lại , ánh mắt hung hăng nhìn cô chằm chằm , bộ dáng kia giống như nếu như Tử Lam dám nói một câu không phải như vậy , Mặc Thiếu Thiên sẽ lặp tức đem cô đè xuống áp dưới thân ngay lặp tức , hung hăng muốn cô , để chứng minh lời của mình không sai , một lần nữa ôn lại chuyện 7 năm về trước ! Xem một chút , đến cùng có phải hay không anh sẽ hành động như vậy .
Tử Lam nào còn dám nói không phải ?
Chỉ là , Mặc tổng , anh có thể đừng nói trắng ra như vậy có được hay không ?
Như vậy phong tình sao ?
Giống như người khác không biết năng lực anh rất mạnh mẽ vậy , cần gì phải đắc chí đến thế !
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , cô không muốn cùng anh tiếp tục nói về đề tài này nữa , cô ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên “ Mặc tổng , anh không phải đang nghĩ muốn nhận thức con trai sao ?”
Cho nên , có cần nên tất yếu lôi ra chuyện cũ như vậy ra nói sao ?
Thấy Tử Lam không muốn tiếp tục tranh cải , trong lòng Mặc Thiếu Thiên thoáng thư thái một chút , coi như cô thức thời !
“ Dĩ nhiên !” Mặc Thiếu Thiên nói , con trai nhất định phải nhận thức .
Tử Lam suy nghĩ một chút , mím môi , mở miệng “ Mặc tổng , chúng ta định ra hiệp nghị với nhau , anh nghĩ muốn nhận thức con trai , có thể , tôi không có ý kiến , chỉ là con trai là của tôi , dĩ nhiên , tùy thời lúc nào anh cũng có thể nhìn thấy bé , cũng có thể dẫn bé đi chơi !” Đây là nhượng bộ lớn nhất của cô rồi.
“ Chỉ có như vậy ?” Mặc Thiếu Thiên cau mày hỏi .
Tử Lam gật đầu “ Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi , anh không thể tranh giành quyền nuôi dưỡng Hi Hi cùng tôi !”
Tranh quyền nuôi dưỡng ?
Chuyện này , Mặc Thiếu Thiên dĩ nhiên không nghĩ đến , anh chỉ muốn Hi Hi thật sự gọi anh một tiếng cha là tốt rồi .
Nhưng sau khi nghe Tử Lam nhắc tới , anh lại cảm thấy uất ức , có chút không cam lòng .
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cau mày bộ dạng suy nghĩ sâu xa , cô lại bổ sung thêm “ Mặc Thiếu Thiên , anh chẳng lẽ thật sự muốn cùng tôi tranh con trai ?”
Mặc Thiếu Thiên tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì , khi nghe được Tử Lam nói , nghiêng đầu quay sang nhìn cô , hỏi ngược lại “ Em nói thử xem ?”
Mặc Thiếu Thiên vẽ mặt nữa thật nữa giả , Tử Lam khó có thể suy đoán , cô chỉ cho anh một cậu “ Mặc Thiếu Thiên , nếu anh có ý nghĩ dám theo tôi giành con trai , anh tin hay không , Hi Hi sẽ không bao giờ nhận thức anh !” Tử Lam sâu kín nói .
Cõ lẻ bàn về thủ đoạn , bàn về thế lực , cô không bằng anh , nhưng Hi Hi chính là lợi thế duy nhất của cô .
Chợt , Mặc Thiếu Thiên bật cười , mỗi lần anh lộ ra nụ cười như vậy , Tử Lam đều có một loại dự cảm xấu…..
“ Thật ra thì , anh còn có một biện pháp tốt hơn !” Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng cười tà ác .
Tử Lam cau mày “ Biện pháp gì ?”
“ Là như vầy…..” Mặc Thiếu Thiên từ từ lại gần , càng ngày càng đến gần Tử Lam , gương mặt yêu nghiệt phóng to trước mặt cô “ Chúng ta kết hợp lại với nhau , cùng bảo bối giống nhau thiên tài…sinh thêm vài đứa nữa !”
Mẹ nó , anh cho rằng thiên tài tùy thời đều có thể sinh ra sao ?
Đó cần bao nhiêu tỉ lệ xác suất a !
Tử Lam sửng sờ , vẽ mặt Mặc Thiếu Thiên nữa thật nữa giả , làm cho cô không biết phải làm sao .
“ Mặc Thiếu Thiên , anh đừng động kinh !” Cô nhàn nhạt cho anh mấy chữ .
“ Anh không có động kinh !” Mặc Thiếu Thiên ngay lặp tức đính chính.
“ Anh muốn con trai , để cho người khác cùng với anh sinh đi , vị hôn thê của anh không phải đang mang thai sao ? Chẳng mấy chốc anh sẽ làm cha !” Ngụ ý , không cần đến tranh giành con trai với cô !
Tử Lam ngủ một giấc , sợ là vào giờ phút này cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì .
Mặc Thiếu Thiên một chút cũng không nổi giận , tiến lại gần cô , hít một hơi , sau đó hài hước nói “ Lâm tiểu thư , anh ngửi thấy được một cổ ê ẩm mùi vị !”
“ Mặc tổng , khứu giác anh chắc có vấn đề !” Tử Lam bình tỉnh nói .
“ Thật sao ?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày , tiếp theo càng thêm liều mạng lại gần cô .
Trên người của cô có một loại mùi thơm rất nhạt , anh nghe rất thoải mái .
Tử Lam sửng sờ , mỗi một lần Mặc Thiếu Thiên đến gần , đều làm cho lòng cô sinh ra cảm giác khẩn trương .
“ Anh nghĩ làm cái gì?” Tử Lam nhìn anh hỏi , thân thể lui về phía sau.
Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút , ánh mắt dừng lại trước ngực của Tử Lam nhìn lướt qua, “ Lâm tiểu thư, em nghĩ thử xem , 7 năm trước , anh làm sao lại gắng gượng ăn em. . . . . .”
Tử Lam , “. . . . . .”
“ Hiện tại anh rất buồn bực , nếu không , chúng ta ôn lại một chút chuyện của đêm 7 năm về trước đi ? ” Mặc Thiếu Thiên khóe miệng nhếch lên , mỉm cười.
“ Anh dám ! ” Tử Lam nổi giận.
“ Có cái gì không dám ? ” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại , vừa nói xong , ngay lặp tức anh áp sát cô .
“ Mặc Thiếu Thiên , nơi này là bệnh viện ! Anh không cần mặt mũi , nhưng tôi cần ! ”
Lời của cô…, Mặc Thiếu Thiên không thèm để ý đến , lại hướng Tử Lam nhích tới gần mấy tấc.
Nhìn lên trước mặt đột nhiên phóng đại một gương mặt tinh xảo , Tử Lam cũng bắt đầu khẩn trương , mùi vị thuộc về anh tràn ngập trong không khí , đem cô bao phủ, cô không chỗ có thể trốn , mặc kệ cô tránh thế nào , cũng tránh không khỏi mùi vị của anh.
Tử Lam mở to mắt nhìn anh , con ngươi tĩnh mịch của anh khiến cô hốt hoảng.
Mặc Thiếu Thiên là dạng người nào ?
Tình trường cao thủ , chỉ cần thoáng thể hiện sức quyến rũ của phái nam của mình lập tức , những ai là nữ nhân đều không cách nào chạy trốn khỏi ma chưởng của anh , Tử Lam nhìn anh , mặt của anh tựa như mị hoặc , từng điểm từng điểm mê hoặc lòng của cô. . .
Tử Lam cố gắng hết sức lui về phía sau , Mặc Thiếu Thiên được voi đòi tiên tiến đến gần hơn , môi mỏng cơ hồ dán lên trên môi Tử Lam , Tử Lam cả kinh , không khỏi quay mặt , môi Mặc Thiếu Thiên chạm vào gương mặt đang đỏ của cô . Môi của anh , ấm áp, không giống người của anh lạnh lẽo như vậy , trên gương mặt cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh , Tử Lam cảm thấy chổ mới vừa bị anh hôn lên , đột nhiên rất nóng , giống như một ấm nước nóng đang sôi trào dữ dội , càng ngày càng nóng bỏng. . . . . .
Ngoài cửa , Hi Hi cùng hoa hồng lỗ tai nhanh chóng áp sát hơn vào trên cửa.
Nghe bên trong chợt không có âm thanh , Hi Hi ngây ngẩn cả người , nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Hoa Hồng .
Hoa Hồng cũng là sững sờ.
Mẹ nó, chẳng lẽ lại làm thật luôn chứ ?
Ngay vào lúc này, Mặc Lương một mình đi tới đây.
Mạc Lương tiến tới , nhìn bọn họ, “ Cái đó , Mặc tổng cuối cùng bên trong sao ? ”
Hi Hi cùng Hoa Hồng giống như không nghe thấy gì cả , tiếp tục áp lỗ tai sát lên cửa nghe lén.
Thật là hai người khó hiểu . Mạc Lương nhíu mày thắc mắc , hai người kia ở chỗ này làm cái gì vậy?
Vì vậy, anh lại hắng giọng một cái , “ Xin hỏi, Lâm tiểu thư là ở phòng bệnh này sao ? ”
Mặc tổng nói cho anh biết , ânh ấy sẽ tới bệnh viện thăm Lâm tiểu thư , cho nên tìm được phòng bệnh của Lâm Tử Lam , tự nhiên sẽ tìm được Mặc tổng rồi.
Mạc Lương hai lần quấy rầy, khiến Hi Hi cùng Hoa Hồng cũng rất bất mãn.
Chỉ là Hi Hi nghe được có người muốn tìm mẹ , bé mới miễn cưỡng quay đầu lại nhìn Mạc Lương.
“ Cháu là? ” Mạc Lương chứng vừa nhìn thấy gương mặt Hi Hi , miệng nhất thời há to .
“ Cháu ——”
Hi Hi nháy mắt một cái , nhìn thấy Mặc Lương kinh ngạc khi nhìn thấy bé , bé cũng hiểu , không ai không kinh ngạc khi thấy bé rất giống với dáng vấp của cha .
Hi Hi cũng không vòng vo ,trực tiếp hỏi . “ Chú tìm mẹ con hay tìm cha con ? ”
Cha ? Mạc Lương sửng sốt , anh đi theo Mặc tổng suốt 7 năm , lúc nào thì Mặc tổng có một đứa con trai rồi hả ? Anh thế nào lại không hay biết ?
“ Cháu thật sự là. . . . . . con trai của Mặc tổng ? ” Mạc Lương không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Hi Hi gật đầu , mẹ ở bên trong đã thừa nhận , cho nên bé thừa nhận không có vấn đề gì chứ ?
Mạc Lương có chút khó tin , nhìn đưa bé trước mắt này cùng Mặc tổng gương mặt có 9 phần tương tự , anh luôn có một loại cảm giác giống như anh đang nằm mộng!
Hi hi tặng anh một ánh mắt bình tĩnh , “ Chú tìm cha con ? ”
Mạc Lương gật đầu , có chút chưa kịp hồi hồn.
Hi Hi chỉ chỉ tay vào gian phòng , “ Cha đang ở bên trong, chỉ là chú phải chờ bên trong xong việc mới có thể đi vào. . . . . .” Hi Hi thần bí nói.
Nghĩ tới đây Hoa Hồng hướng Hi Hi ngoắc ngoắc tay , Hi Hi vội vàng tiến tới nghe.
Hiện tại mới là đoạn quan trọng , nóng bỏng nhất a . . . . . .
Mặc Lương định thần , nhìn Hoa Hồng, lại nhìn Hi Hi, có chút sửng sốt.
Bây giờ là tình huống thế nào?
Nhìn đến đứa bé trước mặt , thế nào cũng khoảng 7 tuổi đi!
Mặc tổng thế nào chỉ trong vòng một đêm nhiều hơn một đứa con trai 7 tuổi ?
Thế giới huyền ảo sao ?
Chỉ là , nhìn Hi Hi cùng Hoa Hồng hai người mặt tò mò dính vào trên cửa , Mạc Lương cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ , thân thể nghiêng đi , lỗ tai từ từ duỗi dài. . . . . .
Bên trong phòng bệnh.
Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên , không nhịn được phát tác ra ngoài.
“ Mặc Thiếu Thiên , cách tôi xa một chút , tôi đã cảnh cáo anh , không cho phép hôn tôi!” Tử Lam thở phì phò hô , cô rất hiếm khi nổi nóng như vậy.
Hi Hi cùng Hoa Hồng mãnh liệt thở một cái , nhãn thần sáng hẳn lên !
Mạc Lương ánh mắt cũng sáng lên , Mặc tổng , anh không phải thuộc dạng đói bụng tới mức như thế chứ ?
Nơi này chính là bệnh viện a!
“ Thật sao ? Lúc nào thì , anh thế nào không nhớ rõ ? ” Mặc Thiếu Thiên đùa bỡn bắt đầu giở thói vô lại.
Tử Lam nắm chặt tay thành nắm đấm, “ Mặc Thiếu Thiên , anh cách ta xa một chút , một người bệnh tật yếu đuối anh cũng khi dể , anh có phải nam nhân không vậy ? ”
“ Có phải là nam nhân hay không , cái này cần em tới chứng thực mới được , như thế nào , có muốn hay không. . . . . . ? ” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên liền tiến gần Tử Lam .
Vậy mà lúc này.
“ Phanh ” một tiếng, cửa bị đụng mở tung.
Hi Hi cùng Hoa Hồng còn có Mạc Lương , ba người xuất hiện tại cửa.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại , Tử Lam 囧 ngồi im tại chổ .
Mặc Thiếu Thiên nhãn thần nảy sinh ác độc , rét run , sử dụng ánh mắt đưa bọn họ từng cái một nháy mắt giết.
Hoa Hồng không có lý do gì , Mặc Thiếu Thiên bỏ qua không nhìn cô , nhìn một vòng sang , chỉ thấy Hi Hi lại ưu nhã khả ái cười, một bộ vô tội, không liên quan đến con bộ dạng.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mặc Lương , Mặc Lương càng thêm vô tội lắc đầu, chuyện này không liên quan đến ta !