
Chương 6: Nguy cơ - Điểm yếu lộ
Ngày hôm sau, Tâm Thạch thức dậy khá sớm. Hắn không đánh thức Tuyết Nhi mà lặng lẽ rời nhà để cho nàng ngủ thêm. Tâm Thạch chuẩn bị mở cửa nhà thì Lý Phu Tử cũng từ trong phòng lặng lẽ đi ra. Tâm Thạch quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt của ông mang ý dặn dò. Này giống phụ huynh đưa con cái đến trường rồi dùng ánh mắt lo lắng dõi theo con đi vào chốn học đường.
Ánh mắt này làm Tâm Thạch trong lòng dâng lên một tia ấm áp. Hắn gật gật đầu. Không nói gì thêm mà lặng lẽ mở cửa để đi ra ngoài đầu thôn.
Ra đầu thôn sớm chỉ vì tranh thủ chút thời gian tập thể dục. Mấy ngày trời tập tành cũng chả có biến hóa về thể chất. Nhưng vận động đúng là có khiến tâm trạng tốt hơn nên hắn muốn duy trì.
Ánh mặt trời dần chiếu những tia nắng lên nóc nhà của thôn, người dân cũng dần ra ngoài làm ruộng, nhóm thợ săn cũng dần tập trung đông đủ. Có mấy cái thanh niên thấy Tâm Thạch hít đất thì cũng lạ kỳ, bèn hỏi hỏi.
Tâm Thạch lại mang gia gia mới nhận làm lý do lấp liếm:
“Lý gia gia bảo ta làm như này thì có sức khỏe.“
Ban đầu, người trong thôn nghe đến đây cũng không nói gì vì Lý Phu Tử đúng là học thức uyên bác, lời ông nói ắt có lý. Nhưng Dần Cửu nghe câu này thì lập tức nhận ra điểm khác lạ.
“Lý phu tử cuối cùng cũng chịu nhận người thân a! Hỉ sự, hỉ sự.”
Tâm Thạch gật gật đầu, chỉ biết cười khổ mà đáp lễ với Trần Dần.
Hôm nay cũng là ngày đoàn người lại tiếp tục đi săn, thành viên cũng không sai biệt với lúc trước, đoàn người khởi đầu khá sớm. Đến bìa rừng Thanh Trúc Sơn, đoàn người vẫn chia 2 đội mà đi. Dù đây là lần thứ hai hắn đến Thanh Trúc Sơn từ lúc xuyên qua, nhưng hắn vẫn là cảm thấy ấn tượng rất sâu.
Không biết Thanh Trúc Sơn có bao nhiêu lớn. Hắn cứ thấy ngọn núi xa xa nhưng đi mãi vẫn không đến, nhưng đi vào sâu thì lại quá nguy hiểm.
Cầm cung đi săn vẫn là có chút cực khổ, nguyên thân vẫn là bữa cơm bữa cháo. Không hẳn lúc nào cũng săn được thú. Tâm Thạch nghĩ đến những lời Lý gia gia nhắc nhở
“Không có tiền tu cái gì tiên? Tập võ cũng không phải miễn phí, tiền đút lót còn không có huống là…”
Tâm Thạch trong lòng thở dài, cảm giác áp lực cuốc sống có phần tàn nhẫn với cái Gen Z. Tiền hắn định dùng cầu chữ Lý Phu Tử vẫn còn nguyên 8 quan, nghe nói góp tên lấy quyển công pháp cơ bản đã mười lượng bạc. Càng nghĩ hắn càng muốn làm cái gì đó bức phá.
“Này, các ngươi có thấy đi săn như vầy cực khổ quá không?” - Tâm Thạch bỗng mở miệng, giọng điệu như đang rủ rê làm ăn đa cấp, lôi kéo ba thiếu niên đồng hành lại gần.
Ba tên kia nghe xong thì hơi ngẩn ra. Với bọn họ, đi săn cũng quen rồi, tuổi trẻ khí thịnh, lại thêm lần trước trúng mánh lớn nên trong lòng còn hăng hái, nào có thấy khổ cực gì. Chỉ là nghĩ đến hôm qua mấy cái thẩm đan cho cầu trúc chơi vui một hồi, vốn cũng là ý Tâm Thạch bày ra, nay hắn lại hỏi thế thì bọn họ cũng gật gật đầu theo, coi như hưởng ứng.
“Ca bày các ngươi làm cái bẫy, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã”
Ba cái thiếu niên cũng là ngơ ngác, làm bẫy thì thơ đi săn nào cũng làm vài cái thô sơ,đặt thòng lọng bắt chim bắt thỏ, đôi khi vận khí tốt vẫn được mẹ thiên nhiên đãi một bữa. Tâm Thạch nhắc tới bẫy thì sẽ là bẫy khác với các loại thợ săn thường dùng.
Cũng chẳng phải bẫy gì quá kinh thiên động địa, biết thứ gì là hầm chông của bộ đội Việt không? Hầm chông của bộ đội dựng lên giống như bị phụ thêm nhân quả thuộc tính vậy, kiểu gì cũng có mấy chú lợn trắng lọt hầm.
Cu Tí với Cu Sửu thì vốn tin tưởng Tâm Thạch vô điều kiện, nghe xong liền xắn tay áo lao vào đào hố. Tâm Thạch thì kéo thêm một người khác chặt vài thanh trúc, chuốt nhọn rồi cắm chi chít dưới đáy hố. Hố cũng không sâu, chừng hơn một mét, rộng độ một lần sải tay, nhưng bên trong toàn trúc nhọn tua tủa, trông qua cũng đủ rợn người.
Dù chỉ là bẫy săn thú, bọn họ cũng không nỡ bôi độc hay chất bẩn lên đầu chông. Cây cối ở Thanh Trúc Sơn thì nhiều vô kể, dễ dàng kiếm mấy khóm lá to phủ lên. Để tăng ”lực hấp dẫn”, Tâm Thạch còn bày thêm ít sâu, dế bị cắt chân, làm mồi nhử thú hoang.
Mất cả một canh giờ, đám thiếu niên lau mồ hôi nhễ nhại, nhìn lại thành quả thì vừa run vừa buồn cười. Cu Tí nhe răng cười hì hì, nói với giọng trêu chọc
“Thạch ca cũng quá thâm đi, cái này nhìn không giống bẫy thú, mà giống hố chôn người thì đúng hơn!”
“Thì đúng là hố chôn người nha.” - Tâm Thạch sảng khoái cười cười đáp lại.
Đặt bẫy vốn không phải chuyện ngày một ngày hai liền có kết quả, còn phải xem vận khí, hoặc số má của kẻ đặt bẫy nữa.
“Cầu tổ quốc thiêng liêng, cầu đồng bào kính mến…” - Tâm Thạch khẽ lẩm nhẩm cầu nguyện trong lòng xin một ít số má.
Nhóm người hắn lại men theo sơn lộ lòng vòng thêm vài chuyến. Nhìn dấu vết vắng lặng, Tâm Thạch biết chuyến đi săn hôm nay khó lòng được như mong muốn, bèn đề nghị nhóm người thu thập ít cây thuốc để khỏi về tay trắng.
Thanh Trúc Sơn linh khí dày đặc, sinh trưởng cũng là kỳ hoa dị thảo. Không ít loài cây hắn chưa từng thấy qua, hoặc do vốn kiến thức sinh học ít ỏi của hắn không đủ để phân biệt. Phần lớn những cây thuốc hái được chỉ là loại thông thường, chủ yếu trị ngoại thương, cầm máu, coi như có chút bảo hiểm cho tình huống bất trắc. Còn những dược liệu trân quý thì đều sinh trưởng sâu trong u cốc, chốn hiểm địa mà thực lực hiện tại của Tâm Thạch tuyệt không cho phép hắn mạo hiểm.
Mặt trời dần lên đến đỉnh, tám người trong đoàn cũng lần lượt hội họp để chuẩn bị trở về thôn. Nhóm của Dần Cửu hôm nay cũng chẳng săn được con mồi ra hồn. Đời thợ săn vốn dĩ là như vậy, chẳng phải ngày nào cũng có thu hoạch. Chính bởi thế, trong lòng Tâm Thạch mới càng thêm bức thiết, mong tìm cho mình một con đường đổi mệnh.
“Thạch tử hôm nay cũng trắng tay à!! Khà…khà…khà” - Dần Cửu có chút trêu đùa Tâm Thạch.
“Hôm nay Thần rừng quá không nể mặt mũi” - Tâm Thạch tí tởn đáp lại.
Được vài câu chuyện phiếm, tinh thần của đoàn người cũng khá hơn. Bọn họ bắt đầu rời khỏi Thanh Trúc Sơn để về thôn.
Chưa đi được bao xa, Trần Dần đột nhiên dừng bước. Sắc mặt ông chợt ngưng trọng khác thường. Dần Cửu lập tức đặt tay lên cán rựa bên hông, ánh mắt khóa chặt vào mấy bụi trúc xanh phía trước. Đoàn người thấy động tác của ông, cùng nhau dừng lại.
Ngay khi bầu không khí trở nên căng thẳng, từ trong bụi rậm vang lên một tiếng cười khẽ:
“Ha! Cũng có cái lão đầu bản lĩnh không tệ.”
Theo tiếng nói, một đoàn người chậm rãi bước ra, tổng cộng có mười bốn người. Có thể thấy trong đám thổ phỉ được chia làm hai nhóm nổi bật, bốn cung thủ, chín người còn lại cùng nam tử đầu trong cầm đao.
Tâm Thạch thấy thế này, thầm kêu không ổn.
“Thảo nào lúc xuyên qua cảm thấy có phần hơi yên ổn so với thân phận người xuyên không a! Hóa ra chỉ là yên tĩnh trước phong ba.
Ta còn chưa tu tiên nữa nha! Ta vừa mới nhận hai cái thân nhân mà.” - Tâm Thạch than khổ trong lòng.
Đám người kia phần lớn là nam tử trưởng thành, thân hình cao lớn, phải hơn Tâm Thạch cả cái đầu. Trong tay chúng cầm đủ loại đao kiếm sáng loáng, phía sau còn có cung thủ đã giương sẵn cung, hàng loạt mũi tên lạnh lẽo nhắm thẳng vào đoàn người.
Ánh mắt Tâm Thạch đảo qua, lập tức nhận ra toàn bộ đều là mũi tên sắt. Thứ này vốn nằm trong lệnh cấm của triều đình, tuyệt không cho dân thường tàng trữ với số lượng lớn. Lý phu tử từng giảng cho hắn, vũ khí như nỏ sắt, tên thép… đều bị quản nghiêm ngặt, đề phòng rơi vào tay kẻ có tâm làm loạn.
Luật lệ đúng là chỉ cấm số lượng lớn, cũng có chỗ để lách luật thế nên Trần Dần cũng dùng loại mũi tên này, nhưng được làm thủ công, dùng xong cũng thu hồi không để lại dấu vết. Những mũi tên bọn thổ phỉ sử dụng lại tinh xảo rất nhiều, giống như được xuất cùng một lò rèn ra. Vũ khí bị triều đình cấm lại ở trong tay bọn thổ phỉ, có thể thấy bọn chúng một là gan to tày trời, hai là phía trên có người làm hậu thuẫn.
Đầu Tâm Thạch lúc này nhảy số, nhưng cũng giữ im lặng chưa lên tiếng. Trong đám thổ phỉ, một nam tử đầu trọc bước lên trước. Trên gương mặt hắn có một vết sẹo to tướng kéo dài từ trán, lướt qua khóe mắt đến tận má phải, trông rất dữ tợn.
Người này vừa bước ra, lập tức một luồng khí huyết hung mãnh của võ giả lập tức đè ép đám thiếu niên Tâm Thạch. Bọn hắn cảm thấy có mấy phần quen thuộc, như lúc quan sát Lão Trư hôm trước săn được. Nam tử mặt sẹo càn rỡ cười to:
“Khặc khặc, Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, ai muốn đi qua, đưa tiền mãi lộ.”
Nghe dứt câu Tâm Thạch cố giữ không để mình cười trong bầu không khí căng thẳng.
“Thổ phỉ ở đây cũng là có bài a.”
Lúc này, trong mắt cả đoàn, Dần Cửu chính là trụ cột duy nhất có thể nương nhờ, hơi thở ông bình tĩnh. Ông trầm giọng cất lời, âm điệu chậm rãi nhưng từng chữ lại như mang theo khí lực trấn định lòng người, khiến áp lực từ nam tử mặc sẹo giảm đi đôi phần:
“Các vị, ngày xưa không oán, ngày nay không thù, vì cớ gì lại làm khó mấy thôn dân tay không tấc sắt như tại hạ?”
Ông nói sắt ở đây ý chỉ lợi khí, rựa trong tay ông chẳng qua cũng chỉ là nông cụ, có thể sát thương người nhưng thua kém đao binh.
Vừa nói, ông vừa kín đáo phất tay, ra hiệu cho bọn Tâm Thạch lặng lẽ dịch lùi về phía sau.
Đối diện, bọn cường đạo vẫn đứng ung dung, thần thái như mèo vờn chuột, hệt như đã sớm nắm gọn phần thắng trong tay. Nam tử mặt sẹo nhếch môi, giọng nói lạnh lẽo đầy sát khí:
“Lão đầu, khuyên ngươi nên biết điều. Tiền bán lợn tất cả nộp lên, bổn gia tha các ngươi một mạng”
Hiển nhiên, việc đoàn người săn được lão trư đã bị bọn chúng để mắt đến. Chỉ là Tâm Thạch không hiểu. Sớm không đến muộn không đến, cứ phải đến vào lúc này.
“Vì cái gì bọn hắn không vào thôn mà cướp đâu? Ngộ nhỡ Dần Cửu cũng không mang theo số bạc đó trên người thì bọn chúng cướp được gì?” - Tâm Thạch nghĩ nghĩ
Hẳn là có luật ngầm mà Tâm Thạch không biết. Lúc này hắn không suy nghĩ được gì nhiều. Tình huống trước mắt càng lúc càng căng thẳng, không còn giống một trò đùa hay một đoạn kịch bản được sắp đặt, mà là hung hiểm thật sự.
Tâm lý yếu đuối của Tâm Thạch vẫn cầu mong rằng Dần Cửu có mang bạc trên người, nộp cho bọn chúng mà qua kiếp nạn này.
Trần Dần quả thật có mang bạc trên người, nhưng là vì cái gì phải giao cho cường đạo? Vì cái gì nếu giao rồi thi thoát thân? Đoàn người đã chứng kiến bọn thổ phỉ sử dụng lợi khí bị cấm. Trong mắt bọn thổ phỉ, đoàn người Tâm Thạch đã là người chết. Chỉ là những thứ này Tâm Thạch không được dạy ở xã hội hiện đại mà thôi.
Theo như Lý Phu Tử đã kể, Trần Dần là người có cố sự, nên sự trấn định, lão luyện của ông giờ đây càng nổi bật giữa đám thiếu niên mặt cắt không còn giọt máu, người thì đôi tay run rẩy, kẻ thì nghiến răng nghiến lợi. Trong đó, dĩ nhiên có cả Tâm Thạch.
Đang lúc bọn thổ phỉ tận hưởng sự khoái cảm từ nỗi sợ hãi của kẻ khác thì… Dần Cửu động!
Tay ông thoăn thoắt giương cung, động tác nhanh gọn mà dứt khoát.
Hưu! Hưu!
Hai mũi tên lao đi như thiểm điện, theo sau là một đường bán nguyệt từ bên hông của Dần Cửu nhanh như chớp mà nối tiếp, Đường đao kia không phải nhằm lấy mạng bất kì ai mà là để yểm hộ đám thiếu niên rút lui.
Vì sau khi ông động, cung thủ của bọn thổ phỉ đồng loạt thả dây. Từng mũi tên sắt như lợi khí đòi mạng hướng đến đám thiếu niên. Nhưng tất cả đều bị đường bán nguyệt đánh gãy chặn lại.
Keng! Keng!
Tiếng va chạm giữa rựa và tên sắt vang lên, báo hiệu cho đám thiếu niên sau lưng Dần Cửu.
“Chạy” - Một người thiếu niên trong nhóm hô to, dẫn đầu chạy trước.
Tiếp theo là từng người một chạy theo sau, tất cả đều ăn ý giữ một khoảng cách để tránh bị nhằm vào cùng một lúc. Tâm Thạch lúc này đúng là chân nhanh hơn não, dùng hết sức bình sinh mà chạy về Thanh Trúc Sơn, nơi có cánh rừng rậm rạp, có thể ẩn núp mà qua kiếp này.
Tất nhiên, đám thổ phỉ cũng không phải người ngu. Việc Dần Cửu có thực lực cao cường tuy có khiến cho bọn chúng bất ngờ. Nhưng chỉ một thoáng, chúng chia ra 2 đoàn người, một nhóm vây đánh Dần Cửu hòng tiêu hao chiến, một đoàn khoảng mười người đuổi theo đám thiếu niên hòng nhiễu loạn tâm Trần Dần vì bọn chúng biết, Trần Dần muốn bảo vệ bọn người Tâm Thạch.
P/S: Sẽ có người hỏi sao tụi Tâm Thạch cũng có cung mà không phản kháng. Đơn giản là đánh trước làm bố thôi. Tên người ta cài sẵn, mấy ông lật đật cài tên thì bắn lại ai?
