
Lấy lại tinh thần tích cực, Tâm Thạch bắt đầu móc nối lại những sự kiện đã trải qua. Việc hắn xuyên không - Đây là điều không còn gì để chối cãi. Bộ thân thể trẻ trung hơn, ký ức nguyên chủ len lỏi trong đầu, tất cả đều chứng minh điều ấy. Chỉ có điều, hắn lại không chắc chắn liệu nơi này có phải là Trái Đất của quá khứ hay không.
Tâm Thạch thầm nguyện tin rằng bản thân đã rơi vào một vũ trụ khác để bắt đầu lại từ đầu, bởi nếu thật sự trở về quá khứ thì với vốn kiến thức lịch sử hời hợt của mình, hắn cũng chẳng có cơ hội lợi dụng. Giờ phút này, hắn chỉ hận bản thân chưa từng chăm học.
Trong căn nhà trống trải, tàn tạ, bóng tối vây quanh, hắn bỗng thấy như có thứ gì đó bị bỏ quên. Cái cảm giác cô độc dâng trào khiến vành mắt hắn ửng đỏ. Nhưng là cái nam nhi, hắn cố kìm nén, chỉ thì thầm trong lòng:
“Cha mẹ… mong hai người vẫn an ổn. Con không báo hiếu được, con xin lỗi. Nhà còn thằng em giỏi giang, mong nó bầu bạn cùng cha mẹ, để hai người không cô đơn.”
Sau một hồi tự trách, Tâm Thạch gắng gượng xua tan phiền não, ép bản thân quay lại với hiện thực.
Trên chiếc bàn thấp, một quyển thư tịch cũ kỹ nằm lăn lóc. Hắn ngập ngừng cầm lấy, định ném thẳng vào đống lửa đang bập bùng, nhưng ký ức của nguyên chủ bất giác khiến hắn khựng lại động tác.
Ánh lửa hắt lên từng trang giấy, để lộ vài bức vẽ minh họa đường kinh mạch trong cơ thể. Chỉ là mờ mịt, khó hiểu, Tâm Thạch chẳng thể liên hệ với bất kỳ điều gì. Song, hắn lại mơ hồ cảm giác nguyên thân đã luyện sai, bỏ qua những trang đầu tiên vốn ẩn chứa trọng yếu, chỉ mải mê với mấy chiêu thức phía giữa.
Tâm Thạch khẽ thở dài, cuối cùng vẫn xếp quyển thư tịch lại ngay ngắn đặt lên bàn.
Ăn nốt mấy củ khoai khô khốc, dù khó nuốt nhưng phần thịt bên trong vẫn coi như tạm ổn. Sau đó, Tâm Thạch cuộn mình trên tấm ván gỗ nguyên chủ vẫn dùng làm giường. Cứng nhắc, khó ngủ. Hắn nhìn lại thân thể này, quyết định vận động một chút để tự ép mình mệt lả mà ngủ.
….
Hít đất.
Chạy bộ tại chỗ.
…
 
Mấy động tác cơ bản ở Trái Đất mà Tâm Thạch luôn kiếm cớ trốn tránh, giờ đây lại trở thành thứ duy nhất hắn có thể dựa vào. Gen Z xuyên không, không có buff hệ thống, không có đại cơ duyên rơi từ trên trời xuống, thì chí ít cũng phải tự build lại cái thân thể này cho đỡ phế.
Tâm Thạch vào giấc sau 2 khắc đồng hồ vận động, quên đi việc phải lướt tiktok, không có âm thanh tiếng mưa hỗ trợ dễ ngủ, chỉ những gì hôm nay hắn trải qua đã là quá đủ để đưa hắn vào giấc.
Ngày hôm sau.
Từng tia nắng xuyên qua kẽ hở vách đất, rọi vào mặt hắn. Ngoài kia, tiếng gà gáy, tiếng người trong thôn gọi nhau í ới, trẻ con nô đùa, người lớn chuyện trò. Một loại nhân hỏa khí giản đơn, ấm áp, thứ mà ở Trái Đất hắn chưa từng để tâm, giờ nghe lại thấy thân thuộc vô cùng.
Nguyên Tâm Thạch dùng gáo múc ít nước trong lu, vục mặt rửa cho tỉnh táo. Hôm nay không có chuyến săn, đội đi săn cũng mới trúng đậm, hắn lại có trong tay tám quan tiền, coi như vốn liếng đầu tiên. Việc nhờ mấy thẩm đan cầu trúc không phải trong ngày một ngày hai. Nhớ lại quyển thư tịch, Tâm Thạch quyết định đi cầu chữ.
Cầm theo quyển thư tịch cũ kỹ, hắn lại ngồi xuống, ghi nhớ mấy ký tự khó hiểu. Dù vốn chữ nghĩa không nhiều, nhưng nhờ từng học qua ít chữ, hắn nhớ khá nhanh. Làm xong, hắn rời nhà, thẳng đường tìm đến Lý tiên sinh - Vị tiên sinh dạy chữ đã đặt tên cho hắn.
Nhà Lý tiên sinh khá hơn túp lều của hắn nhiều. Bên ngoài có hàng rào trúc, chẻ nhọn, cao ngang ngực người lớn. Trong sân, một tiểu nha đầu chừng mười tuổi đang dùng cành trúc viết chữ trên nền đất. Thấy có người đứng ngoài, nha đầu ngẩng mặt, đôi mắt sáng tròn xoe, rồi lon ton chạy vào. Chẳng mấy chốc, Lý tiên sinh chống gậy ra, bước chậm rãi nhưng đôi mắt vẫn tinh tường..
Thấy Tâm Thạch, ông mỉm cười như đã đoán được mục đích, mở cửa cho hắn.
“Lý Lão sư, học trò hôm nay đến đây cầu người chỉ điểm vài chữ, có quấy rầy người nghỉ ngơi?” - Tâm Thạch cúi người hành lễ, giọng thành khẩn.
Lý tiên sinh dừng lại, cười mỉm, giọng khàn khàn nhưng vẫn mang theo ý tứ trêu ghẹo:
“Hóa ra tiểu tử ngươi dạo này ít đến cầu chữ là do chê lão phu ta già rồi a ?”
“Ặc…” - Tâm Thạch nghẹn lời, không ngờ tiên sinh đáp trả như vậy.
Lý tiên sinh cười xòa, không trách, ánh mắt đầy ôn hòa. Ông nhìn thiếu niên trước mặt, nhớ lại cái ngày người trong thôn nhặt về đứa trẻ, được chính ông đặt cho cái tên “Tâm Thạch”. Thời gian trôi như nước, giờ đây tiểu tử ấy đã lớn, biết cầm cung săn bắn, biết tự lập. Mấy chữ vỡ lòng ông dạy, chưa từng lấy đồng nào. Chỉ mỗi khi bắt được chút mồi ngon, Tâm Thạch mới đem qua làm lễ. Con người càng lớn càng hiểu chuyện, cũng càng cô đơn.
Ông liếc nhìn tay hắn trống trơn, hơi bất ngờ, bật cười đùa:
“Hôm nay không mang cá, mang gà, lại đến xin chữ… Mặt của tiêu tử ngươi dày lên rồi a?”
Nghe vậy, Tâm Thạch bèn lúng túng lấy ra năm quan tiền, hai tay dâng lên:
“Học trò không có gì nhiều… cái này gửi lão sư, mong người mua chút thịt bồi bổ cho Tuyết Nhi.”
Ban đầu, Lý tiên sinh chau mày, dường như không vui vì trò cũ câu nệ tiền bạc. Nhưng khi nghe nhắc tới tên nữ hài, ánh mắt ông liền thoáng ra mấy phần nhu hòa.
Tuyết Nhi vốn không phải con ruột của Lý tiên sinh. Năm đó lưu dân chạy nạn đi ngang, nửa chết nửa sống. Trong đám người dơ bẩn ấy, chỉ có một tiểu nha đầu mặt mũi lấm lem, gầy gò mà vẫn sống sót. Lúc ấy, Lý tiên sinh ngạc nhiên lắm, bế lên mới thấy làn da trắng mịn dưới lớp đất bẩn, đôi mắt sáng tròn xoe, vừa thấy ông đã lí lắc gọi “gia gia”. Có thể cha mẹ nàng cố ý bôi bẩn, ngụy trang để giữ lại một mạng cho con. Lão phu tử mủi lòng, mang về nuôi.
Người trong thôn nể trọng ông nên thêm một cái miệng ăn chẳng đáng kể. Vì da nàng trắng như tuyết, ông liền gọi nàng là Tuyết Nhi, khác hẳn tục đặt tên của dân thôn.
Hôm nay dạy chữ, Lý phu tử tiện gọi Tuyết Nhi vào học cùng Tâm Thạch. Một cảnh tượng khá thú vị: một bên thiếu niên vai rộng, cao lớn, một bên tiểu nha đầu mới mười tuổi, cả hai cùng lom khom chăm chú nhìn những nét chữ ông viết trên nền đất.
Trong buổi học, Tâm Thạch khéo léo lồng vào vài ký tự lạ lẫm trong quyển thư tịch. Lão phu tử già nhưng không hề lú lẫn, chỉ nhíu mày, dặn hắn lập tức mang cả quyển đến cho ông xem. Trước ánh mắt nghiêm nghị của bậc trưởng bối, Tâm Thạch chỉ đành gật đầu.
Một lúc sau, hắn mang bí tịch đến. Lý phu tử càng xem, đôi mày càng nhíu chặt. Ông lại hỏi Tâm Thạch:
“Quyển Thư Tịch này ngươi từ đâu có được?”
Tâm Thạch nghe thế, bèn nhớ lại ký ức của nguyên chủ rồi thành thật đáp:
“Ta mua ở quầy thư tịch của trong Thành, lão đầu bán sách còn không biết chữ. Ta đọc thử thì nghĩ là bí tịch võ công nên mua về”
Chuyện đúng như lời hắn kể, chỉ có điều hắn không nhắc tới, hoặc hắn cũng không để ý. Lão đầu bán sách không lâu sau không còn ở trong Thành, không biết đi nơi nào. Tâm Thạch kiểm tra ký ức của nguyên thân cũng chỉ có nhiêu đó, hắn cũng không để ý chi tiết này.
Sau khi xem xong,trong đầu ông lại gợi lên một đoạn hồi ức không mấy êm đẹp. Lý Phu Tử buông một hơi dài, thốt ra:
“Đạo thư.”
Một tiếng này, đủ để Tâm Thạch cảm thấy máu nóng toàn thân sôi trào. Hắn biết, quyết định giữ lại quyển sách này là đúng. Nhưng chỉ là, hắn còn không chắc chắn, đạo thư mà Lý Phu Tử nói có phải hay không là thứ hắn nghĩ. Là công pháp mà tiên nhân trong truyện hắn hay đọc trên mạng, hay chỉ đơn thuần là đạo pháp thiền định nhàm chán.
Lý phu tử trầm ngâm một lát, rồi giọng nặng nề:
“Suốt đời lão phu cũng từng dịch qua vài bản đạo thư, nên nhận ra ngay. Ban đầu ta còn tưởng chỉ là bí tịch võ công, nào ngờ lại là pháp môn thổ nạp của đạo gia. Thạch Nhi a…!”
Cách ông gọi mang thêm vài phần nặng nề.
“Không phải ta cấm ngươi tu hành, nhưng tu hành… không dễ.”
Ông cũng từng động qua lòng cầu đạo, người phàm mấy ai cưỡng lại cám dỗ của chữ “Tiên”. Làm người dịch thuật, Lý Phu Tử nắm không ít đạo thư, ông đã tu luyện qua nhưng không thành. Chỉ có thể quy cho bản thân cao tuổi, không có duyên phận với tiên đồ. Chính vì ông hiểu cầu đạo khó khăn nên mới dốc lòng khuyên bảo Tâm Thạch - Người Lý Phu Tử coi như một nửa thân nhân.
Lý phu tử lại sợ hắn không cam lòng từ bỏ, bèn giảng giải:
“Ngươi chớ xem nhẹ. Tu chân một khi bước vào, chính là giang hồ, không đường lui. Nhân quả dây dưa, mạng người như cỏ rác. Huống chi, tu luyện nào có miễn phí, không tiền thì tu cái gì tiên? Chỉ riêng việc lão phu dịch đạo thư cho người đã coi là dính líu nhân quả, từng suýt mất mạng. Chuyện này đủ để thấy nhân quả của nó khủng khiếp thế nào.”
Tâm Thạch nghe xong mới biết, Lý Phu Tử nghĩ hắn giữ quyển thư tịch là vì hắn muốn tu luyện, không nghĩ rằng hắn còn không biết đây là đạo thư.
Bất quá, sau khi lắng nghe Lý Phu Tử giảng giải thứ gì là nhân quả, hắn vẫn là hỏi ra câu hỏi hắn ấp ủ từ sau khi nghe đến hai chữ “Đạo thư”:
“Lão sư, tu hành giả là bộ dạng gì a?”
Nếu người tu hành chỉ ăn gió uống sương, suốt ngày tụng niệm như Trái Đất thì hắn nguyện làm cái phàm nhân ăn ngon uống sướng. Đêm ngủ còn có bà nương làm ấm giường, đỡ sợ ma.
Lý phu tử tuy chưa nhìn thấy người tu hành thần thông quảng đại, nhưng chưa thấy không có nghĩa là ông không biết. Thư tịch chữ nghĩa chỉ có bấy nhiêu, đọc sách đến tầm tuổi của ông đã không còn nhiều thứ để đọc, kỳ văn dật sự thời trẻ ông cũng tham khảo nhiều. Từng động qua lòng cầu tiên nhưng không đủ duyên phận, còn suýt mang mạng chôn cùng với cái gọi là tiên duyên. Một quyển đạo thư ông dịch cũng đủ để nhân sĩ giang hồ tranh nhau sức đầu mẻ trán.
Lý phu Tử nhớ lại những thiếu niên anh tài, nhiều cái cũng là học trò của ông, đều có ánh mắt khát vọng cầu tiên như Tâm Thạch. Họ từng nói sau khi thành tiên sẽ trở lại báo đáp. Nhưng rồi mười năm, hai mươi năm. Ông vẫn cầm bút dạy học, vẫn dịch đạo thư nhưng có mấy ai trở về, Lý Phu Tử chỉ nghĩ bọn họ đều cầu tiên không thành hoặc bị người tranh đoạt mà chết rồi… Nghĩ nghĩ ông vẫn là kể một hai:
“Người đọc sách cũng sẽ làm thơ, làm thơ hay thì gọi là Thi Tiên, cảnh đẹp thì gọi là Tiên cảnh. Còn người mà thần thông quảng đại, có thể phi thiên độn địa thì gọi là tiên nhân. Nhưng mà Thạch nhi a, có bao cái thiếu niên anh tài, một khi cầm đạo thư thì một đi không trở lại”
“Nhưng ta không cam lòng a!” - Tâm Thạch cảm thấy đắng chát
Thế giới này vốn đã có người tu hành, đạo pháp thất tán khắp nơi, giấy sao gói nổi lửa. Bí tịch lọt ra, người luyện phải khi bị phát hiện có thể sẽ bị thế lực chưởng khống đạo pháp thanh lý môn hộ để thu hồi.
Thậm chí có tu hành giả trở thành tư nguyên tu luyện của ma tu. Đại đạo ba ngàn, bàn môn tám trăm. Không thiếu mấy môn đạo pháp cần tư nguyên tu luyện là tu sĩ. Nói nhân quả dính líu chính là điểm này.
Nhân quả hay không nhân quả, một cái thiếu niên chưa trải đời đâu có nhiều để ý đến vậy. Khi hắn nghe đến đạo pháp, hắn chỉ biết là tiên nhân tiêu dao - Hình ảnh mà hắn thường thấy trong truyện đọc trên mạng. Từng cái nhân vật chính phong hoa tuyệt đại, được câu chữ người viết thêu dệt lên nào có phản ánh được tiên đạo khó cầu.
Xuyên qua một thế giới có thể tu hành, có thể cưỡi kiếm mà tiêu dao thiên hạ, bắt hắn chỉ làm phàm nhân thì cái Gen Z nào chịu nổi?
Nghĩ một lúc lâu, hắn vẫn là có mấy phần thu hoạch, ít nhất hắn biết chủ nhân bộ thân thể này vì cái gì vẫn lạc :
“Thảo nào nguyên thân liền hẹo, đến nhân sĩ giang hồ cũng cần đạo thư đã được dịch qua mới có thể tu luyện. Hắn thì hay rồi, chơi hẳn hàng không kiểm duyệt”.
Khi biết nguyên do cái chết của nguyên thân, lòng Tâm Thạch nhẹ nhõm. Một mối nghi hoặc của hắn cũng là được giải quyết. Hắn chỉ biết được nguyên thân vì tu luyện “bí tịch chưa biết” mà vẫn lạc. Hẳn là sau khi con người qua đời, một phần ký ức cũng bị phai đi, giống như chấn thương não.
Nghĩ xong những này, hắn nhìn đến Lý Phu Tử. Tâm Thạch phát hiện, đôi mắt của ông chan chứa rất nhiều sầu lo, hẳn là ông mong hắn không sai đường lạc lối. Có thể cảm nhận được, ông thực sự coi Tâm Thạch như cái người thân.
Hiểu được phần nào cảm xúc của ông lúc này,ký ức những ngày đầu được dân làng nhặt về, những buổi chữ vỡ lòng bên Lý phu tử ùa về như một thước phim. Cơ thể hắn dường như được dẫn dắt một cách mơ hồ, tâm huyết sôi trào. Hắn cắn răng làm theo sự dẫn dắt, đầu cúi xuống nền đất, mắt kiên định nhìn thẳng trưởng bối:
“Thạch thân cô nhi, vốn không thân nhân. Hôm nay chỉ muốn bái người làm Nghĩa phụ. Thạch nguyện gánh lấy phần nhân quả này, mong nghĩa phụ thành toàn!”
Lời vừa dứt, trong lòng Tâm Thạch như trút được gánh nặng, cơ thể nhẹ nhõm hẳn. Một phần chấp niệm mơ hồ của nguyên thân cũng tan biến. Tựa như khoảnh khắc này, hắn không còn là kẻ lạc lõng ghé qua, mà đã thực sự buộc mối dây nhân quả với thế giới này.
Tuyết Nhi sửng sốt. Nàng vốn cơ linh, bây giờ mới nghĩ: nếu gia gia thật sự trở thành nghĩa phụ của Thạch ca, vậy nàng phải gọi Thạch ca là gì đây?
“Ta coi Thạch ca là huynh trưởng, ngươi coi ta là nữ nhi đi.”
Nhìn thấy Tâm Thạch dập đầu, trong lòng Lý Phu Tử sinh ra một luồng lửa nóng. Không phải ông tức giận Tâm Thạch muốn nhận ông làm nghĩa phụ, mà là tức giận vì sau những gì ông đã nói. Tâm Thạch vẫn một lòng quyết tâm.Tên hắn là do ông đặt lấy, Tâm Thạch vốn như một nửa người thân. Muốn mở miệng ngăn cản nhưng ông lại cảm nhận được quyết tâm của Tâm Thạch, vừa muốn nhập đạo, vừa thật lòng muốn nhân ông làm thân nhân.
Sau khi giận, ông lại sinh ra mấy phần thương xót. Tâm Thạch hiểu chuyện đến mức nào? Dù ông chưa từng mở miệng bảo hắn trả công dạy chữ, nhưng Tâm Thạch sau khi biết săn bắn vẫn thường mang cho ông ít mồi săn được làm báo đáp. Hôm nay cũng là mang tiền đến cầu chữ, không những thế còn thay ông lấy cái lý do là nuôi dưỡng Tuyết Nhi mà bảo ông nhận tiền
Trầm ngâm hồi lâu, ông bật cười, nụ cười của ông dần thoải mái lên. Ông nhận ra, cái gọi là nhân quả, thứ mà ông trốn tránh bấy lâu, vì nó ông không lập gia đình. Ông vẫn không tránh khỏi.
“Thạch nhi a, người như tên, thật là cái đầu đá. Ngươi đã nhận ta làm nghĩa phụ, vậy cái Tuyết này gọi ngươi là gì đây?” Ông mở miệng trêu đùa, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Nghe vậy, mặt Tâm Thạch lập tức tối sầm. Gen Z xuyên không làm gì nghĩ tới có ngày vai vế đảo lộn, chưa kịp thành tiên đã vướng chuyện xưng hô trong nhà. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cơ thể hắn lúc ấy như bị một loại chấp niệm khống chế,chứ cái Gen Z nào chưa xa cha mẹ ruột mấy ngay đã vội nhận người khác làm nghĩa phụ.
“Gọi ta một tiếng gia gia là được, ngươi cũng lớn hơn Tuyết nhi 7 tuổi, làm huynh trưởng, nhớ mà bảo vệ Tuyết Nhi như thân muội muội”
Tâm Thạch nghe vậy, biết là Lý Phu Tử đáp ứng. Đáp ứng làm người thân, cũng là đáp ứng sẽ dịch cho hắn bản thư tịch. Dù lúc này không bị thứ gì dẫn dắt nhưng với tâm trạng vui mừng, hắn vẫn là dập đầu thêm một cái. Cất tiếng trả lời
“Tâm Thạch bái kiến gia gia”
Lý Phu Tử không để hắn vội mừng, bổ sung thêm một điều kiện:
“Không vội mừng, thư tịch vẫn là tạm đừng động đến. Cũng là yên tâm, lão phu đã là đèn cạn dầu, không tranh giành với ngươi cái thứ tiên duyên mờ mịt. Nhưng nhân sĩ giang hồ vô số, như lão phu kể thì có mấy người thành công cầu đạo? Vẫn là tập cho bản thân cái bản lĩnh, ít nhất bảo vệ được Tuyết Nhi. Lão phu liền thành toàn ngươi”
Tâm Thạch nghe vậy, cũng hiểu tâm ý của ông. lập tức gật đầu chấp thuận. Trong lòng lại dâng lên mấy phần kỳ vọng. Một thế giới huyền bí, vừa có võ công hưng thịnh, vừa có đạo pháp thần thông quãng đại. Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân cũng có thể ngao du thiên hạ, hắn không khỏi miên man đến quên cả việc đứng lên.
Lý phu tử hay bây giờ nên gọi là Lý gia gia nhìn thấy thế. Đá hắn mấy cước.
“Đứng dậy a, còn không nhanh dọn nhà. Lão phu đói rồi”
Tâm Thạch bừng tỉnh, cười khà khà rồi nhanh chân chạy hết tóc lực về nhà cũ.
Từ nay, coi như Tâm Thạch đã có một điểm neo ở thế giới này. Tâm tình không tệ, hắn trở về cái túp lều nguyên thân từng coi là nhà, thu thập chút đồ đạc rồi dời sang chỗ Lý gia gia.
Hắn vẫn cố ý ghé qua báo với trưởng thôn: căn lều kia vốn không thuộc sở hữu của ai, năm xưa chỉ nhờ mấy thôn dân giúp dựng cho hắn ở tạm. Giờ rời đi, hắn muốn để lại cho người trong thôn, ai cần thì dùng.
Thứ mang theo cũng chẳng nhiều: vài bộ quần áo rách, chút nồi niêu củi lửa, và dĩ nhiên, bộ cung tên theo hắn vào rừng bấy lâu.
Mang hành lý về căn nhà cũ mà mới, Tâm Thạch cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Trong lúc ấy, Lý phu tử chuyên tâm tra dịch đạo thư; cái bé Tuyết thì lon ton chạy theo, giống hệt cái muội muội nhỏ nhắn vừa tìm được chỗ dựa. Nó chẳng giúp được việc gì, nhưng bóng dáng tí tởn, tiếng cười trong trẻo khiến Tâm Thạch bất giác nhớ đến thằng em ở Trái Đất. Một thoáng chua xót xen lẫn ấm áp. Tâm Thạch biết từ giây phút này trở đi, hắn phải là cái Gen Z có trách nhiệm, không còn chơi bời lêu lỏng như hắn đã từng
Dọn xong đồ, hắn xắn tay nhóm bếp nấu ăn. Bữa tối chỉ có khoai, nhưng không khí lại khác hẳn, không còn cảnh cô độc buồn tênh, mà thành một mâm cơm nhỏ, đủ vị ấm áp.
Hắn bưng rổ khoai ra, cung kính mời:
“Gia gia, mời người dùng khoai.”
Cái Tuyết bắt chước, đôi mắt long lanh:
“Gia gia, mời người ăn khoai!”.
“Ha ha, ăn a, ăn a” Lý phu tử hôm nay xem nhu ngày ông cười thoải mái nhất một ngày.
Trong căn nhà đơn sơ, tiếng cười khẽ vang lên, ấm áp đến lạ thường,Tâm Thạch giờ đây không cần phải đọc thơ để tự an ủi mình nữa. Ăn xong, hắn ngồi đối diện Lý phu tử để ông tiếp tục dạy chữ. Trong lòng hắn thư sướng rất nhiều. Hắn còn định hao rất nhiều tiền học chữ đâu. Bây giờ được học miễn phí, cầu một cái người thân lại thành hai cái. Không còn phải ngủ một mình trong căn phòng cô đơn.
Lý phu tử giảng bài càng mang thêm mấy phần tâm lực, ông lại dặn dò:
“Nhất định không được để lộ chuyện bản thân có đạo thư. Bây giờ con phải nhớ, bản thân có người nhà, có Tuyết Nhi để bảo vệ”
Tâm Thạch mạnh mẽ gật đầu đồng ý. Chỉ là trong lòng vẫn len lén tiếc nuối:
“Thử tưởng tượng, một đám võ giả đang ẩu đả loạn xạ, ta cưỡi kiếm đáp xuống, chỉ tay hét lớn: ‘Kiếm đây, bỏ súng xuống!’… ngầu biết mấy a.”
Hắn đổi chủ đề, hỏi:
“Gia gia thấy… Dần Cửu có phải võ giả không?”
Lý phu tử trầm ngâm một hồi, rồi gật đầu:
“Không tệ. Chỉ là… người này e rằng có chút cố sự. Nếu ngươi muốn thật sự luyện, tốt nhất vẫn là vào thành, tìm lấy một võ quán mà học.”
Tâm Thạch hơi nhíu mày, nhưng cũng biết không nên gặng hỏi thêm. Hai ông cháu hàn huyên một hồi, chẳng mấy chốc hoàng hôn đã buông. Lý phu tử tuổi đã cao, liền giao Tuyết Nhi cho Tâm Thạch trông nom rồi tự mình vào phòng nghỉ. Trước khi vào, ông để quyển đạo thư lót dưới chân bàn.
Tâm Thạch nhìn vậy, cũng tự não bổ. Là ngụy trang như vật không đáng tiền và cũng nói rằng, ông không coi thứ gọi là tiên duyên là thứ ông cần, Tâm Thạch nếu cần có thể lấy đi. Nhưng nếu Tâm Thạch thật làm vậy, cái thân nhân này ông không nhận nữa. Tâm Thạch cảm thán:
“Người đọc chữ đúng là có khí phách” - Nghĩ thì nghĩ vậy, Tâm Thạch vẫn ngoan ngoãn không động đến.
Gen Z mà nghĩ nhiều một tí, còn Lý Phu Tử có ý này thật không cũng không quan trọng.
Lần đầu có huynh trưởng để nương tựa, Tuyết Nhi liền quấn lấy hắn, chuyện gì cũng hỏi. Tâm Thạch ban đầu còn kiên nhẫn, sau dần thấy phiền. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bèn lấy mấy câu chuyện cổ tích kiếp trước từng nghe lúc nhỏ để kể dỗ bé ngủ.
“Ngày xưa, thuở Hùng Vương, có một người đàn bà đã già nhưng không có con…”
Tuyết Nhi nghe đến đoạn Thánh Gióng mới ba tuổi đã đòi đi đánh giặc, đôi mắt sáng rực, há hốc miệng kinh ngạc.
“Thạch ca! Ta muốn giống Thánh Gióng!”
Tâm Thạch bật cười, thuận miệng hỏi:
“Tuyết Nhi muốn giống Thánh Gióng chỗ nào đâu này?”
“Ta muốn ăn thật nhiều… giống Thánh Gióng!”
Nghe đến đây, khóe miệng Tâm Thạch giật giật, gương mặt thoáng đen lại. Nhưng cuối cùng, hắn chỉ xoa đầu muội muội, không nỡ phá đi sự ngây thơ này.
Một lúc sau, Tuyết Nhi cũng ngủ say. Nhìn muội muội vừa nhận chìm vào giấc. Tâm Thạch trong lòng cũng hạ quyết tâm…đi ngủ.
P/S: Main phải có cái điểm neo tại thế giới này. Nghe hơi hư cấu nhưng mà đúng là ta nghĩ sau khi xuyên qua thì ý chí nguyên thân nên là một cái gì đó vẫn còn ảnh hưởng, chứ không phải xuyên qua là ý chí người khác tan biến ngay. Còn việc cần một neo điểm là để nhân vật chính trở nên có trách nhiệm. Nó giống truyện “Vợ Nhặt” ấy. Gì chứ tuổi trẻ thì ta chỉ nghĩ đến chơi thôi, thêm vào cho hợp lý.
