Làm sao mọi chuyện sẽ biến thành tình trạng này? Từ buổi tối hôm đó anh được như ý, anh liền thuận nước đẩy thuyền ngày ngày tới cửa báo danh, mặc dù không có chuyển vào nhà cô, nhưng mà dựa vào tình huống trước mắt, bọn họ chỉ kém mấy bước là ở chung rồi, một tuần lễ có ba ngày, buổi tối ngủ chung một chiếc giường, chia sẻ cùng một cái chăn, tiếp đó buổi sáng cùng nhau vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, lại cùng nhau đi ra ngoài ăn sáng. . . . . . Tiếp tục như vậy nữa, có thể ngày nào đó anh mang theo hành lý chuyển vào ở hay không?
Lý trí rõ ràng nói cho cô biết, không thể bỏ mặc anh nữa, nhưng mà lại phát hiện chính mình đã lún sâu.
Cô thích buổi tối mỗi ngày nhìn thấy Sở Cách Phi, anh sẽ xuống bếp chuẩn bị tối vì cô, mặc dù chỉ là xử lý đơn giản, cảm giác này lại rất hạnh phúc.
Cô thích khi mở mắt ra có thể nhìn thấy Sở Cách Phi, anh luôn luôn tỉnh dậy sớm hơn cô, không quấy rầy cô, si ngốc quyến luyến chăm chú nhìn cô, cảm giác đó giống như cô quý báu bao nhiêu. Cô thích hai người cùng ngồi ở quán cà phê ăn sáng, mặc dù bọn họ cực kỳ ít nói chuyện với nhau, ánh mắt luôn luôn đặt trên tờ báo trong tay của mình, nhưng mà giống như vợ chồng bình thường, tình lý đương nhiên tồn tại trong cuộc sống của nhau.
Cô thích sau khi ăn xong hai người tay trong tay đến công viên đi dạo, mặc dù luôn đấu võ mồm, nhưng mà mỗi một phân, mỗi một giây đều là ngọt ngào.
Cô thích vào ngày nghỉ Sở Cách Phi mang theo mẹ cô cùng đi ra ngoài chơi, cho dù anh là lòng dạ xấu xa muốn mua chuộc mẹ, thấy trên mặt mẹ tràn đầy vui sướng tươi cười, cô cảm động đến mức không cách nào nói ra, anh làm được chuyện cô vẫn muốn làm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không làm được.
Không sai, cảm giác có anh bảo vệ thương yêu thật tốt, nhưng mà, chuyện này không có nghĩa là cô vui vẻ để Sở Cách Phi công chiếm cuộc sống của cô, quan hệ của bọn họ càng thân mật, cô lại càng lo lắng, vô tình trong đó, cô đã dưỡng thành sự lệ thuộc vào anh, về sau cuộc sống không có anh sẽ ra sao?
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, cô liền nhức đầu, kết quả. . . . . .
Tần Tinh Tinh chán nản ném bút trên tay xuống không tự chủ dùng trán gõ xuống mặt bàn làm việc, ban đầu cô không nên tìm anh giúp đỡ, xem xem cô làm mình trở thành đức hạnh gì, nhiều lần đưa cho nhà xưởng đơn đặt hàng sai lệch, đây là sai lầm trước kia chưa từng phạm phải. Lắc đầu, cô vỗ vỗ gò má của mình, lên tinh thần, tỉnh táo lên, hoàn hảo sai lầm không lớn, thiếu một số phần, nói xin lỗi với khách hàng, tặng quà tặng đền bù sơ xuất giao hàng thiếu, dư ra một số phần, cố gắng bán đi là tốt.
Về sau, cô nhất định phải cẩn thận hơn, ngàn vạn lần không thể lại phạm phải những sai lầm này lần nữa.
Không thành vấn đề, sau khi anh rời đi, cuộc sống của cô cũng sẽ khôi phục lại bình thường. . . . . . Có đúng không?
Gõ đầu một cái, cô kêu chính mình tập trung tinh thần làm việc, nhưng mà trong lúc cô chuẩn bị vùi đầu tận lực làm việc, âm thanh của Âu Dương Hỉ Nhi truyền tới.
Tinh Tinh tiểu thư, lúc không có tâm tư làm việc, dù miễn cưỡng thế nào cũng không có tác dụng, hay là trước thả lỏng một chút, thay đổi tâm tình. Âu Dương Hỉ Nhi từ phòng bếp bưng cà phê và bánh ngọt tới.
Đúng vậy, hiện tại hiệu suất làm việc của cô hoàn toàn là trứng vịt, thả lỏng một chút cũng tốt.
Đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, Tần Tinh Tinh dọc theo bình phong có tác dụng xếp ngay ngắn bồn hoa xanh biếc, đi vào phòng họp, nhận lấy cà phê Âu Dương Hỉ Nhi đã thêm xong đường và sữa tươi cho cô, ngồi xuống bên cạnh bàn hội nghị.
Cũng không phải là mùa xuân đến, tại sao tinh thần luôn không tập trung? Âu Dương Hỉ Nhi nói đùa nháy mắt.
Bản thân cậu đã là người từng trải, có nhất thiết phải đùa cợt tớ không? Lườm cô một cái, Tần Tinh Tinh nản lòng, nản chí uống cà phê. Ah? Âu Dương Hỉ Nhi tò mò ngang nhiên nghiêng người qua.
Nghe giọng điệu của cậu, cậu thừa nhận chìm vào sao?
Uống xong cà phê, Tần Tinh Tinh trải qua một khắc đồng hồ lặng im suy nghĩ, rốt cuộc thẳng thắn. Hình như tớ yêu anh ấy.
Âu Dương Hỉ Nhi nghe vậy mở miệng cười, giống như mới vừa tiếp nhận bày tỏ của người yêu trong mộng: Chuyện này thật sự là quá tốt!
Người phụ nữ này thật