Hàn Diệu cảm nhận được bàn tay mềm mại của cậu, nhớ lại: “Đi cứu mấy đứa trẻ bị bắt cóc, không cẩn thận bị dao ngắn đâm vào.”
“Còn chỗ này thì sao?” Ngón tay trượt nhẹ , di chuyển tới chỗ khác.
“Chỗ đó cũng bị thương do vũ khí ngắn. Lần đó không thể mang súng ống đạn dược, nhóm đối tượng ẩn nấp trong một thôn nhỏ, chúng tôi không muốn kinh động đến thôn dân, nên quyết định đột kích lúc nửa đêm. Dao ngắn sắc bén, thời điểm đó tôi mới vào đời, khinh địch nên chẳng làm biện pháp bảo hộ gì cả. Sau đó bị người ta chọc thêm mấy dao nhớ đời luôn.” Nói xong dường như nhớ đến gì đó mà còn cười cười hai tiếng.
Tiêu Văn Ninh nhìn chằm chằm mấy vết sẹo, hơi thất thần. Bỗng nhiên cậu cảm thấy tiếng cười của Hàn Diệu vừa sang sảng vừa êm tai, chợt tỉnh táo lại, hơi hoảng loạn trượt tay đến chỗ khác: “Chắc chỗ này không phải bị thương bởi dao nhỉ?”
Hàn Diệu im lặng vài giây, gật đầu nói: “Trúng đạn, nhặt về được cái mạng, nhiệm vụ bí mật, không nói cho anh được.”
Tiêu Văn Ninh thấy hắn không nói gì nữa thì cầm khăn lông tiếp tục chà lưng cho hắn: “Cậu có vẻ thích sinh hoạt trước kia hơn.”
Hàn Diệu nhìn về một góc phòng tắm, ánh mắt đầy khao khát: “Đúng vậy.”
“Vậy tại sao cậu lại quay về? Các cậu… Có thể chọn ở lại mà phải không?”
Hàn Diệu thằng thừng trả lời: “Ừ, nếu chỉ có mình tôi, không bận lòng gì hết, thì có khi tôi sẽ ở đó cả đời.”
“Bận lòng?”
“Đúng vậy, có vài người sống vì bản thân, có vài người lại chẳng thể. Trước năm hai mươi tuổi tôi đã sống vì bản thân mình rồi, những năm sau này, tôi phải sống vì người nhà, vì người yêu tương lai chưa xuất hiện. Tuy tôi cũng không biết người yêu tôi đang ở nơi đâu, nhưng tôi cũng phải chuẩn bị đầy đủ để chào đón người ấy.”
Mắt Tiêu Văn Ninh hơi trống rỗng: “Cậu… Cậu cũng khao khát những thứ này à?”
Hàn Diệu không ngần ngại nói: “Khao khát chứ, ai mà không khao khát tình yêu, tôi còn chưa yêu bao giờ đây này.”
Nói xong Hàn Diệu dừng lại vài giây hỏi: “Thật ra anh không nghiêm túc với tôi, phải không?”
Động tác trên tay Tiêu Văn Ninh bỗng dừng lại, nếu Hàn Diệu hỏi câu này vào một ngày trước, thì cậu có thể đưa ra một đáp án chính xác. Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên chẳng biết phải trả lời làm sao.