Tiêu Văn Ninh nhìn một lúc rồi ngồi xổm xuống, cậu đổ cồn ra băng gạc, nhẹ nhàng lau vết máu trên cảng chân giúp Hàn Diệu.
Hàn Diệu xử lý đơn giản bằng thuốc bột, nắm lấy cổ tay Tiêu Văn Ninh hỏi: “Hai tên kia là ai?”
Tay Tiêu Văn Ninh run lên, rũ mắt nói: “Là người của Tiêu Văn Hạo.”
Hàn Diệu nhìn đỉnh đầu cậu hỏi lại: “Anh chắc chắn không?”
Tiêu Văn Ninh cầm băng gạc giãy tay ra khỏi tay hắn, cậu nhìn chân bị thương của Hàn Diệu vì bảo vệ mình, trầm mặc một lúc lâu rồi “Ừ.” một tiếng.
Hàn Diệu cũng không hỏi nữa, hắn buông tay Tiêu Văn Ninh ra, tuỳ ý gật đầu: “Lần sau nhớ cẩn thận.”
Dùng băng gạc băng bó vết thương xong, Hàn Diệu đang định đứng dậy thì bị Tiêu Văn Ninh đè vai lại, cậu đưa mắt hỏi: “Cậu muốn lấy cái gì, tôi lấy cho.”
Hàn Diệu tỏ vẻ không sao cả: “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.”
Tiêu Văn Ninh vội vàng đứng lên, áy náy nói: “Tại tôi mà cậu mới bị thương, nên tôi phải chăm sóc cậu cho tốt mới được.”
Lúc đặt cơm tối Tiêu Văn Ninh còn đặc biệt đặt thêm một món canh bổ, sau khi cơm được giao tới thì mang vào bếp hâm nóng lại. Ăn cơm xong, Tiêu Văn Ninh tự dọn dẹp. Hàn Diệu lên lầu tự làm một cái chống thấm nước đơn giản cho cái chân, sau đỏ đẩy cửa phòng tắm chuẩn bị vào lau người.
Xả nước vào chậu xong, thì nghe thấy cửa phòng tắm bị mở ra, Tiêu Văn Ninh rón rén đi vào, cậu cầm một cái khăn lông, cười hai tiếng với Hàn Diệu: “Tôi lau cho cậu nhé.”
Hàn Diệu nhướng mày nhìn cậu, hào phóng cởi áo ra, sau đó ngồi lên ghế con chờ cậu hầu hạ.
Tiêu Văn Ninh nhúng ướt khăn sau đó vắt bớt nước đi, cậu ngồi bên cạnh bồn tắm, chuẩn bị chà lưng giúp Hàn Diệu.
Hàn Diệu lưng dày vai rộng, đường cong cơ bắp căng đầy đẹp đẽ. Tiêu Văn Ninh vừa định khen ngợi một tí, thì bỗng phát hiện trên lưng hắn có vô số vết sẹo sâu có nông có.
Hàn Diệu đợi một lúc mà không thấy Tiêu Văn Ninh có động tác gì, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiêu Văn Ninh cầm khăn lông nhẹ nhàng chà lau lưng hắn: “Bị cái gì làm ra thế này vậy?”
“Cái gì?”
“Mấy vết thương trên lưng cậu á.”
“À.” Hàn Diệu ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước kia làm nhiều nhiệm vụ, va đập là điều không thể tránh khỏi.” Hàn Diệu nói thản nhiên là thế, nhưng có một vài vết sẹo nhìn sao cũng thấy chẳng đơn giản như vậy. Tiêu Văn Ninh đưa tay ấn nhẹ vào một chỗ hỏi: “Chỗ này tại sao lại bị thương thế?”