Hàn Diệu bỏ tay mình ra, sau đó đưa con thỏ vừa mới gấp cho cậu: “Có qua có lại, đây là hình xếp giấy đầu tiên mà tôi gấp.”
Trông hắn rất tự nhiên, trò chuyện như thường lệ. Tiêu Văn Ninh muốn tìm một chút cảm xúc nào đó khác trên vẻ mặt của hắn, nhưng hoàn toàn không có. Cậu nhận con thỏ giấy trông cũng ra hình ra dạng kia, đặt trong tay rồi yên tĩnh vài giây, cứ như vừa nhận được một túi quần áo.
Buổi tối, Tiêu Văn Ninh rề rà bước đến phòng tắm, Hàn Diệu dựa vào tường nhìn cậu, Tiêu Văn Ninh cuộn quần ngủ của mình lên đến đầu gối rồi than ngắn thở dài nói: “Mấy ngày rồi không tắm, nhưng mà sợ trượt ngã nữa quá à. Vết bầm khi bị ngã hôm trước vẫn còn chưa tan hẳn đây nè, nếu va chạm mạnh lần nữa chắc phải nằm trên giường thêm mấy ngày nữa quá. Ôi vết thương của tôi thật là đáng thương….”
Hàn Diệu hất cằm về phía cậu: “Muốn làm gì thì nói thẳng đi.”
Tiêu Văn Ninh ném nạng gỗ đi rồi nhảy lò cò tới chỗ hắn, sau đó vòng tay qua cổ hắn mỉm cười: “Giúp tôi tắm đi.”
Hàn Diệu không nhúc nhích, Tiêu Văn Ninh trưng ra vẻ mặt cầu xin: “Cậu giúp tôi đi mà, tôi không tắm rửa thì sẽ thúi lên mất. Huống hồ toàn thân trên dưới của tôi có chỗ nào mà cậu chưa thấy đâu chứ, coi như cậu làm chuyện tốt giúp người tàn tật đi mà.”
Tiêu Văn Ninh dùng biểu cảm ‘nếu cậu vẫn không chịu đồng ý, thì tôi sẽ quỳ xuống cầu xin’ hòng làm Hàn Diệu nản lòng một lúc lâu. Cuối cùng Hàn Diệu cũng giơ tay bế ngang cậu lên, cùng đi vào phòng tắm.
Sau khi đặt người ngồi lên nắp bồn cầu xong, nhìn thoáng qua bồn tắm dính đầy bụi, Hàn Diệu nhanh chóng mở van nước ra chuẩn bị xịt cho sạch.
Tiêu Văn Ninh thấy hắn không định giúp mình, bèn tự cởi quần áo. Cởi áo xong cậu bắt đầu cởi quần, cởi quần rồi thì bắt đầu cởi qυầи ɭóŧ. Hàn Diệu liếc nhìn cậu rồi ho nhẹ một tiếng, Tiêu Văn Ninh kéo chiếc qυầи ɭóŧ đang tính cởi ra hỏi: “Sao thế?”
Hàn Diệu thấy cậu trưng ra vẻ mặt giả ngu vô tội, cau mày nói: “Mặc vào đi.”
“Hả?”
“Mặc qυầи ɭóŧ vào.”
Tiêu Văn Ninh khó hiểu: “Mặc qυầи ɭóŧ thì sao tắm được?”
Hàn Diệu hạ giọng, nói với vẻ nghiêm túc: “Bảo anh mặc thì cứ mặc đi.”
Tiêu Văn Ninh bĩu môi rút tay lại: “Hung dữ cái gì chứ, mặc thì mặc.” Sau đó nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Tôi thấy bây giờ cậu chằng thèm coi tôi là chủ nhân nữa rồi.”