Lời còn chưa nói hết, cậu cũng không nói tiếp nữa, nhưng tay vẫn tiếp tục gấp giấy. Hàn Diệu im lặng nhìn cậu vài giây, trong phút chốc cũng chẳng biết mở miệng như thế nào. Hắn dời mắt đến ngón tay thon dài của Tiêu Văn Ninh, nhìn cậu hoàn thành món đồ.
Lúc gấp xong Tiêu Văn Ninh cảm thấy rất ưng ý, cậu giơ tay lên đặt lên ngực Hàn Diệu, hỏi: “Nhìn ra đây là cái gì không?”
Hàn Diệu gật đầu.
“Cái này đơn giản, cho nên tôi gấp đẹp nhất, cậu giữ cho kĩ đi, sau này tôi cũng không… gấp ra một trái tim thuần khiết như vậy bằng giấy trắng nữa.”
Hàn Diệu cầm lấy trái tim kia rồi hỏi: “Tại sao không gấp nữa?”
Tiêu Văn Ninh nhoẻn miệng cười, dùng đầu cụng vào dầu Hàn Diệu hai cái: “Ngốc quá, tim không phải màu đỏ thì là màu đen, làm gì có cái nào màu trắng.”
Hàn Diệu bot trái tim vào túi, còn chưa kịp nói gì, thì đã cảm thấy Tiêu Văn Ninh lại đụng hắn vài cái nữa, sau đó nhìn hắn cười hỏi: “Có phải tự nhiên cảm thấy yêu tôi rồi không?”
Hàn Diệu trả lời gọn ghẽ: “Không.”
Vẻ mặt Tiêu Văn Ninh đầy thất vọng: “Cậu lạnh nhạt vô tình thật đấy, nghe thấy tuổi thơ bi thảm của tôi cộng với cái đồ thủ công làm tín vật định ước mà tôi tặng cậu, không phải cậu nên tỏ vẻ xiêu lòng một chút sao?”
Hàn Diệu không đoái hoài tới cậu, cầm con thỏ giấy bẹo hình bẹo dạng lên nhìn nhìn: “Anh dạy tôi à?”
“Cậu muốn học sao?”
“Ừ, có khi tôi gấp còn đẹp hơn anh.”
Vẻ mặt Tiêu Văn Ninh đầy khinh thường: “Mạnh miệng quá nhỉ.”
“Thử xem.”
“Được rồi, gấp xấu quá cũng đừng có khóc đấy nhé.” Nói xong cậu đưa cho hắn một tờ giấy, bắt đầu chỉ hắn gấp con thỏ từng bước một.
Tiêu thiếu gia cũng đề cao bản thân quá đà, lúc nhỏ tay cậu vụng về thế nào thì lúc lớn vẫn vụng về thế đấy. Một hình giấy được gấp theo các bước như nhau, vậy mà khi so sánh thì thấy khác nhau sương sương mười chỗ.
Tiêu Văn Ninh cầm con thỏ giấy trong tay không chịu chấp nhận hiện thực. Tại sao bàn tay thon dài có khớp xương rõ ràng, vừa nhìn là đã thấy vô cùng khéo léo như tay cậu mà lại gấp ra một thứ đồ như thế này được vậy?
Cậu xoè bàn tay của mình ra áp vào lòng bàn tay của Hàn Diệu để so sánh, thở dài nói: “Tài năng này, thật là khiến người ta tức chết đi được mà.”