Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 53: Phần 53

Trước Sau

break
Hihi. Hôm này mình mới xuất hiện, hôm qua về trễ quá và mình cũng quên mất nên bây giờ bù nhé.!!

Cây bút máy trong tay cô rơi xuống đất.

Đúng lúc này, Hứa Chi Nhiên đẩy cửa vào. Thấy tập tài liệu trên tay dtm, mặt anh biến sắc.

Bàn tay cô run rẩy, sắc mặt trắng bệch: “Anh, anh mau nói cho em đây không phải sự thật”.

Hứa Chi Nhiên lâm vào trầm mặc. Anh đứng tên rất nhiều công ty, bạn bè vô số quan hệ rộng rãi, tập tài liệu này vô tình mà có được, quay về công ty bận họp nên chưa kịp cất đi. Lúc ngồi trong phòng họp đã sợ Doãn Tiểu Mạt đọc dược, nên vừa tan họp liền vội vã quay về ngay nhưng không ngờ vẫn chậm một bước.

“Anh nói đi!” Doãn Tiểu Mạt ngẩng đầu, vẻ mặt thảng thốt.

Hứa Chi Nhiên thở dài, không có cách nào giấu nữa, đành cố gắng chọn lời mà nói: “Tiểu Mạt, anh không muốn lừa em, những gì em đọc được đều là sự thật”.

Cả người Doãn Tiểu Mạt mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững.

Trong tài liệu ghi rõ, năm xưa chiếc xe du lịch của bố mẹ cô vì tránh một chiếc xe con mà đâm vào gốc cây, bị thương không cứu được. Những chuyện này cô đều đã biết, duy nhất một điều cô không ngờ tới, chiếc xe con kia là của bố mẹ Ngũ Trác Hiên. Toàn thân cô run rẩy, bố mẹ rời khỏi cõi đời này là nỗi đau lớn vĩnh viễn nằm trong tim cô, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn chưa hết nhức nhối.

“Lúc đó, bố mẹ Ngũ Trác Hiên đều có mặt trên chiếc xe kia, nếu xe khách không kịp thời tránh thì cả hai bên đều bị tổn thất. Hơn nữa, hai người họ không hề vi phạm luật, mà vì tránh một chiếc xe đi ngược chiều nên mới gây ra tai nạn.” Hứa Chi Nhiên sợ cô suy nghĩ lung tung, vội vàng giải thích rõ.

Doãn Tiểu Mạt một câu cũng không nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Hứa Chi Nhiên đặt tay lên hai vai cô: “Tiểu Mạt, việc này không liên quan tới Ngũ Trác Hiên, em không được giận cá chém thớt”.

Trong đầu Doãn Tiểu Mạt vang lên một tiếng nổ rầm trời, cô không có cách nào bình tĩnh suy nghĩ.

Hứa Chi Nhiên vô cùng hối hận. Trước đây, anh còn chưa suy nghĩ kỹ xem có cần phải nói chuyện này cho Tiểu Mạt biết hay không, thân tâm anh cảm thấy đây chẳng phải chuyện gì lớn. Anh nghĩ nó không quan trọng, không liên quan tới Ngũ Trác Hiên, có lẽ là vì chuyện này không ảnh hưởng nhiều tới mình. Mạnh Hiểu Lộ bỏ rơi anh từ sớm, anh cũng không giao lưu gặp gỡ gì Doãn Chí thế nên anh mới có thể dửng dưng đối diện. Nhưng Doãn Tiểu Mạt thì không như vậy, cô và bố mẹ tình cảm sâu nặng, Doãn Chí là người thương yêu cô nhất, Mạnh Hiểu Lộ là người cô sùng bái nhất. Vụ tai nạn năm xưa là cú đả kích quá lớn đối với cô, không dễ dàng gì cô mới vượt qua được. Bây giờ chuyện cũ bị khơi lại, cái chết của bố mẹ lại có liên quan gián tiếp tới người nhà Ngũ Trác Hiên, chuyện này khiến cô vô cùng đau khổ. Về sau, khi biết chuyện, Nghê Thiến đã mắng Hứa Chi Nhiên một trận tơi bời.

Rõ ràng mới vào thu, tại sao cả người lạnh lẽo như đóng băng? Bờ môi Doãn Tiểu Mạt run run, hai mắt nhòa đi.

“Tiểu Mạt, em đừng làm anh sợ.” Hứa Chi Nhiên ôm lấy cô, phát hiện ra toàn thân cô lạnh ngắt.

Doãn Tiểu Mạt khó khăn lắm mới nói hoàn chỉnh một câu: “Em không sao”. Cô đau lòng không phải chỉ vì cái chết của bố mẹ có liên quan tới người nhà Ngũ Trác Hiên, mà còn lý do nữa là cô rất sợ anh vì hổ thẹn nên mới tốt với cô như vậy.

“Anh!” Cô khóc nức nở: “Em rất khó chịu”.

“Là tại anh không tốt.” Hứa Chi Nhiên chưa bao giờ thấy bộ dạng yếu đuối, bi thương này của cô. Cô trước giờ luôn kiên cường đối mặt với cuộc sống, là một quả ớt nhỏ không chịu nhượng bộ anh một bước, là một cô bé tốt bụng luôn mỉm cười giúp đỡ mọi người, vậy mà lúc này cô lại khóc đầy bất lực.

“Tại anh, đều là tại anh không tốt.” Hứa Chi Nhiên tự tát vào mặt mình mấy cái. Chỉ cần được nhìn thấy nụ cười quen thuộc của Tiểu Mạt, chuyện gì anh cũng sẵn sàng làm.

“Chuyện này không thể trách anh.” Doãn Tiểu Mạt nói trong tiếng nấc. Trên đời này làm gì có chuyện gì giấu giếm được mãi, nếu sau này mới biết có lẽ còn đau đớn hơn ngàn vạn lần, không bằng ngay bây giờ giáng cho cô một đòn cảnh tỉnh.

Hứa Chi Nhiên dìu cô ngồi xuống ghế: “Tiểu Mạt, anh đưa em tới bệnh viện”.

Doãn Tiểu Mạt cứng rắn nói: “Không cần đâu”.

“Em thế này anh sao yên tâm được.” Hứa Chi Nhiên thở dài.

“Em nghỉ ngơi chút là ổn thôi.” Doãn Tiểu Mạt yếu ớt cười.

Hứa Chi Nhiên gọi người mang tới một cốc nước ấm, đặt vào tay cô.

Cơ thể dường như ấm lên một chút, nhưng đáy lòng vẫn còn đóng băng. Một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống bàn tay cô.

Hứa Chi Nhiên đau như đứt từng khúc ruột, đây đều là họa do anh gây ra, nếu không phải anh gọi Doãn Tiểu Mạt tới công ty thì đâu có chuyện gì xày ra. Nhưng tất cả cũng đều xuất phát từ ý tốt, anh biết cô không muốn rời xa Ngũ Trác Hiên nên đã liên hệ với một vài trường học tốt trong nước, hôm nay họ gọi điện thông báo nhận Doãn Tiểu Mạt. Giấy tờ đều để trên bàn làm việc, rất dễ phát hiện, nhưng cô lại không nhìn thấy.

Doãn Tiểu Mạt miễn cưỡng cười: “Anh, em thật sự không sao”.

Hứa Chi Nhiên vuốt tóc cô, một lời an ủi cũng không nói ra được.

Doãn Tiểu Mạt ngồi một lúc, lau khô nước mắt: “Em về đây”.

“Anh đưa em về!” Hứa Chi Nhiên không yên tâm để cô một mình đi.

“Em muốn một mình yên tĩnh.” Doãn Tiểu Mạt bình tĩnh nói.

“Vậy tới nhà thì gọi điện cho anh.”

Doãn Tiểu Mạt cười: “Vâng”. Cô nhìn Hứa Chi Nhiên: “Em muốn mang tập tài liệu này về”.

Không biết cô muốn lấy làm gì, Hứa Chi Nhiên lo lắng nhìn cô.

Đến khi anh đồng ý, Doãn Tiểu Mạt bỏ vào trong túi xách.

Về nhà trong trạng thái hoang mang, cô xem lại tập tài liệu một lần nữa, gần tới giờ cơm mới đi chuẩn bị bữa tối. Lúc thái rau suýt nữa cô cắt vào tay, gạo rơi vãi hơn nửa, xương sườn quên không cho nước, làm gì hỏng đấy. Cuối cùng cô bỏ mặc mọi thứ, ôm chân ngồi thẩn thờ, đầu đau đến mức cảm thấy như sắp vỡ ra.

Ngũ Trác Hiên mở cửa vào, suýt nữa giẫm phải cô, anh hoảng hốt bật đèn lên: “Tiểu Mạt, em mệt à?”. Anh sờ trán cô, Doãn Tiểu Mạt im lặng né tránh.

Phòng bếp rất bừa bộn, Ngũ Trác Hiên cười: “Hóa ra là không muốn nấu cơm. Để đây anh làm cho!”. Anh xắn tay áo, Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng nói: “Thôi để em làm, anh nghỉ đi”. Cô đẩy anh ra ngoài phòng khách, ánh mắt thẫn thờ. Ngũ Trác Hiên cảm nhận được sự khác thường của cô.

Doãn Tiểu Mạt bình ổn lại tâm trạng, tập trung làm xong ba món, bày lên bàn ăn. Cô đưa đôi đũa cho Ngũ Trác Hiên, anh giữ lấy tay cô. Doãn Tiểu Mạt vùng vẫy một lúc nhưng anh không chịu buông. Cô cắn môi, không nói một lời. Anh ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình, chợt phát hiện toàn thân cô đang run lên.

“Xảy ra chuyện gì?” Anh ôm chặt cô, nhưng càng lúc cô càng run rẩy mãnh liệt.

Doãn Tiểu Mạt thật sự rất muốn yên ổn ăn cùng anh cho xong bữa cơm này rồi mới nói, nhưng cô không giỏi đóng kịch, thần sắc và hành động đã bán đứng cô từ lâu. Cô chỉ vào tập tài liệu trên sofa.

Mấy chữ trên tập tài liệu kia bất ngờ đập vào mắt, Ngũ Trác Hiên mím môi.

“Anh biết từ lâu rồi phải không?” Doãn Tiểu Mạt hỏi, vẻ mặt cô vừa phức tạp, vừa nghiêm túc.

“Ừ” Ngũ Trác Hiên khẽ đáp. Trước đây chính vì chuyện này mà anh nghi ngờ cô tiếp cận anh có mục đích, về sau dần dần hiểu con người cô, anh mới biết mình đã hiểu lầm. Cô vốn dĩ không hề biết chuyện này, con người cô trong sáng, lòng dạ không hề có âm mưu. Không phải anh chưa từng nghĩ tới có ngày cô phát hiện ra sự việc này, anh sợ cô khó xử, lại càng sợ cô đòi chia tay. Anh không dám tưởng tượng tới ngày này, càng không có cách nào đối mặt. Anh nghĩ phải tìm một thời cơ để nói rõ mọi chuyện với cô, đáng tiếc, trời không chiều lòng người.

Doãn Tiểu Mạt cảm thấy lòng mình nặng trĩu, quả nhiên anh đã biết. Vậy thì, tất cả tình cảm anh dành cho cô chỉ là vì áy náy, vì muốn chuộc tội với bố mẹ cô. Đôi mắt Doãn Tiểu Mạt mờ đi vì đẫm lệ, trái tim tựa như có mũi kim nhọn đâm vào.

“Tiểu Mạt, nghe anh nói!” Ngũ Trác Hiên cuống quýt.

Doãn Tiểu Mạt lắc đầu, tình thần sa sút: “Đừng nói gì nữa”.

Ngũ Trác Hiên cảm thấy ngộp thở, một lúc lâu mới lên tiếng: “Chuyện của bố mẹ em, anh rất xin lỗi, anh không có cách nào bù đắp, nhưng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn”.

“Em hiểu.”

Đúng, cô hiểu hết.

“Tiểu Mạt.” Ngũ Trác Hiên hôn lên dòng nước mắt trên mặt cô nhưng cô cố tránh đi. Anh thở dài, lòng đau thắt.

Hơi nước ngưng tụ lại trong mắt Doãn Tiểu Mạt, cô đưa tay lên muốn chạm vào hàng lông mày đang nhíu chặt của anh. Ngũ Trác Hiên chợt hôn cô điên cuồng, môi anh hết lần này tới lần khác đè nén môi cô, nỗ lực muốn dùng nhiệt độ của mình để xua tan đi tảng băng dưới đáy lòng cô.

Doãn Tiểu Mạt muốn giãy giụa nhưng cả người đã không còn sức lực. Nụ hôn của Ngũ Trác Hiên xẹt qua bờ vai, hõm cổ, ngực, và thắt lưng của cô, không buông tha bất kỳ nơi mẫn cảm nào trên người cô.

Doãn Tiểu Mạt nằm dưới thân anh, thụ động tiếp nhận một trận cuồng phong, mãi tới khi không thể chịu đựng được nữa mới bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Sau khi kết thúc, Ngũ Trác Hiên ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Tiểu Mạt, đừng rời xa anh!”.

Doãn Tiểu Mạt nghe vậy không khỏi rủng mình, cô cố gắng gạt tay anh ra, nhặt quần áo rơi lộn xộn trên mặt đất mặc lên người. Cô từ tốn nói: “Em đã quyết định rồi, em sẽ đi Rotterdam”.

Dù luôn ủng hộ cô đi thực hiện ước mơ của mình, nhưng Ngũ Trác Hiên biết, lúc này quyết định của cô có ý nghĩa thế nào. Anh im lặng.

Doãn Tiểu Mạt làm sao không đau lòng cơ chứ? Nhưng cô không có cách nào chấp nhận nổi việc này, điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là nhanh chóng chạy trốn.

Ngũ Trác Hiên nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, anh nghe thấy giọng nói bình ổn của mình: “Em đi đi!”. Anh quay lưng, không muốn để cô nhìn thấy nỗi đau đớn và bất lực trong mắt mình. “Anh sẽ chờ em, đến khi em bình tĩnh trở lại, đến khi em thực hiện được ước mơ của mình. Em phải nhớ kỹ, anh luôn chờ em nơi đây.”

Lòng vô cùng chua xót nhưng Doãn Tiểu Mạt cố chấp không cho phép nước mắt rơi xuống. Cô ôm lấy anh từ sau lưng, thật lâu, trong lòng cô thầm vang lên câu nói chưa bao giờ cô nói ra miệng: Ngũ Trác Hiên, em yêu anh!
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc