Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 52: Phần 52

Trước Sau

break
Doãn Tiểu Mạt không ngờ anh lại suy nghĩ tới nhiều chuyện như vậy, cô hát xong, sợ hãi nói: “Đây là bài hát em viết tặng anh khi em mười lăm tuổi. Không có ý gì hết, lúc đó chỉ muốn anh biết vị trí quan trọng của anh trong lòng em mà thôi. Em thích anh rất lâu, rất lâu rồi, ước mơ của em quan trọng, nhưng còn kém xa anh...”.

Ngũ Trác Hiên dùng nụ hôn niêm phong môi cô.

Doãn Tiểu Mạt cảm nhận được nụ hôn này hoàn toàn khác những lần trước, yêu thương nhiều hơn, dịu dàng nhiều hơn, cuốn theo bao nhiêu ký ức đã qua. Anh cô độc nửa cuộc đời, cuối cùng đã tìm thấy một chốn bình yên của mình.

“Tiểu Mạt!”

Nụ hôn mỗi lúc một nóng bỏng, mỗi lúc một cuồng nhiệt.

“Anh sao thế?” Rốt cuộc cô đã tìm thấy giọng nói của mình.

Ngũ Trác Hiên không lên tiếng, anh mở ví tiền lấy ra một tấm thiệp đã ngả màu hoen ố, chữ viết trên đó không còn rõ nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.

Ngón tay cô run lên, miệng há hốc: “Anh... đây là...”. Cô vô cùng kinh ngạc không ngờ tấm thiệp này tới được tay anh.

Đôi mắt anh trở nên thâm trầm: “Vì sao lúc đó không đích thân đưa cho anh?”.

Doãn Tiểu Mạt cố gắng nhớ lại, lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Năm ấy cô học cấp hai, túi tiền hạn hẹp, nhưng khi biết tin Ngũ Trác Hiên tới thành phố S biểu diễn, cô đã dùng tiền tiêu vặt tích góp được để mua một bó hoa tulip đỏ mà anh thích. Sau đó thấy bên tổ chức đã chuẩn bị một bó hoa hồng rất lớn tặng anh, cô liền bỏ ý nghĩ tặng anh. Vì phải về trường học ngay nên cô tiện tay đưa bó tulip cho cậu bé đứng bên cạnh. Trên đường quay về thò tay vào túi áo mới phát hiện ra tấm thiệp đã không cánh mà bay, chỉ có thể cười trừ.

Ngũ Trác Hiên mỉm cười, đây đúng là ý trời, cuối cùng anh vẫn nhận được cả hoa lẫn thiệp.

Doãn Tiểu Mạt buồn bực nói: “Chữ xấu quá đi!”.

Khó coi thế này mà khi ấy cô dám nghĩ đem tặng anh, mất mặt chết đi được.

Ngũ Trác Hiên bật cười lớn: “Anh thấy khá được mà”.

“Anh cũng thật là, thiệp đã ố vàng hết rồi còn giữ.”

“Anh cam tâm tình nguyện.”

Cô mỉm cười hạnh phúc.

Anh gõ vào đồng hồ trên tay: “Anh phải về rồi”.

Doãn Tiểu Mạt ngượng ngùng nói: “Tối nay có thể không về không?”.

Sống lưng Ngũ Trác Hiên thẳng đứng, giọng nói âm u: “Không được”. Anh không phải Liễu Hạ Huệ, không thể đảm bảo sẽ tuân thủ lễ tiết khi cô nam quả nữ bên nhau một đêm.

Chiếc miệng xinh xắn của Doãn Tiểu Mạt chợt mếu máo, vành mắt đã hoen đỏ.

Ngũ Trác Hiên thở dài: “Đừng như vậy!”. Anh cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài.

Doãn Tiểu Mạt bật dậy, chạy ra cửa, ôm lấy anh từ đằng sau.

“Đừng đi!”

Ngũ Trác Hiên khẽ rùng mình: “Tiểu Mạt, buông tay ra!”. Sự tự chủ của anh từ trước tới giờ không hề có tác dụng khi ở bên cạnh cô, nhất là hôm nay lại trong một bầu không khí khiến người ta không kìm lòng được thế này.

“Em không buông.” Doãn Tiểu Mạt càng siết chặt tay.

Nụ cười thấp thoáng trên môi Ngũ Trác Hiên: “Đừng làm loạn nữa”.

Doãn Tiểu Mạt cố đè nén sự rụt rè chạm môi vào môi anh. Động tác vụng về, lúng túng của cô lại khiến anh cảm thấy hưng phấn và kích thích một cách khó hiểu, tựa như có một dòng khoái cảm từ tứ chi đang nhanh chóng chảy xuống tụ lại một vị trí dưới thân, khát vọng trong lòng càng lúc càng trào dâng mãnh liệt.

Ngũ Trác Hiên thở gấp: “Tiểu Mạt, em sẽ hối hận!”.

Doãn Tiểu Mạt toàn thân tựa vào người anh, lóng ngóng cởi cúc áo sơ mi của anh, lấy hành động để biểu đạt sự kiên định của mình.

Đôi mắt sâu không đáy của anh nhìn chằm chằm cô, bàn tay đặt trên vai cô càng ngày càng nóng rực, lực dồn lên mỗi lúc một mạnh.

Chiếc áo của anh được thiết kế đặc biệt, không giống với những chiếc áo bình thường khác, Doãn Tiểu Mạt lần mò mãi vẫn không cởi được, rốt cuộc không còn kiên nhẫn, càu nhàu: “Thật phiền phức!”.

Cô vùng tay ra định rời khỏi người anh nhưng Ngũ Trác Hiên đương nhiên không chịu buông tha. Anh cúi xuống ôm ngang người cô, đặt cô lên sofa, nụ hôn đầy tính chiếm hữu: “Bây giờ hối hận đã muộn rồi”.

“Ai hối hận chứ!” Cô vẫn còn cãi bướng.

Giọng nói âm u của anh vang lên: “Vậy thì tốt”. Hơi thở nóng bỏng phả vào người cô, anh hôn cô triền miên rất lâu mới thỏa mãn: “Doãn Tiểu Mạt, chơi với lửa có ngày chết cháy!”.

Mặt cô nóng ran, bàn tay vô ý bám chặt tấm lưng tráng kiện của anh. Ngũ Trác Hiên rùng mình, tiếp tục cắn mút làn da cô. Đôi môi anh dường như có ma lực, phủ tới đâu nơi đó liền run rẩy. Áo đang mặc chẳng mấy chốc đã rời khỏi cơ thể, nội y cũng không cánh mà bay. Mỗi sợi dây thần kinh, mỗi vùng da thịt trên người cô đều bị anh đốt cháy. Doãn Tiểu Mạt nhắm nghiền hai mắt, thụ động tiếp nhận từng đợt sóng trào. Những nụ hôn của anh khiến cô hoàn toàn chìm vào mê luyến.

Anh chậm chạp tiến vào cơ thể cô, cảm nhận rõ sự run rẩy của cô. Anh hôn nhẹ lên mắt cô: “Đừng sợ!”. Anh ngừng động tác, đợi hàng lông mày của cô giãn ra mới lần nữa từ từ di chuyển.

Đau, nhưng còn có khoái cảm. Doãn Tiểu Mạt muốn thét lên, nhưng âm thanh thoát ra miệng chỉ còn lại những tiếng rên rỉ. Thân thể cô đã bị thu phục bởi sự dẫn dắt đầy nam tính của anh.

Làn môi Ngũ Trác Hiên lướt qua từng tấc da trên người cô, sự kiên nhẫn của anh cực lớn, từng chút từng chút một trêu chọc xúc cảm của cô. Đốm lửa sâu trong lòng cô bùng cháy mãnh liệt, khiến cô không kìm được ưỡn người lên, ham muốn nhiều hơn.

Ngũ Trác Hiên rất dịu dàng, tất cả phương thức biểu đạt tình yêu của người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình, anh đều làm hết, không quên một bước.



Sáng sớm hôm sau, tia nắng đầu tiên vừa chiếu vào phòng, Doãn Tiểu Mạt liền tỉnh giấc, ký ức duy nhất còn sót lại trong đầu cô là đêm qua mình đã thiếp đi trong uể oải, chắc là Ngũ Trác Hiên bế cô về phòng. Bên cạnh vang lên tiếng thở đều đều, có vẻ anh ngủ rất say. Doãn Tiểu Mạt ôm chăn định xuống giường. Thấy động, Ngũ Trác Hiên liền tỉnh, thản nhiên thu hết cảnh sắc tươi đẹp vào đáy mắt, sau đó ôm lấy cô từ phía sau: “Chào buổi sáng!”.

Giọng thì thào của anh đầy sức gợi cảm, Doãn Tiểu Mạt bất chợt thấy toàn thân nóng ran.

“Chào.. chào buổi sáng.” Cô lí nhí nói.

Ngũ Trác Hiên đột nhiên lật người cô lại, dùng nụ hôn bao phủ làn môi anh đào của cô.

Doãn Tiểu Mạt khẽ “ưm” một tiếng, giờ trời đã sáng bảnh mắt rồi, sao lại bắt đầu thế này.

Sự bị động tiếp nhận lúc đầu của cô chuyển thành sự nhiệt tình đáp trả, cô bị cánh tay đặt bên eo dẫn dắt, những ngón tay thon dài của anh ép chặt người cô. Bình minh tươi đẹp lại được thưởng thức trên giường...

Lần tiếp theo tỉnh dậy đã là giữa trưa. Doãn Tiểu Mạt không thể nào cựa quậy được vì cả người đã bị Ngũ Trác Hiên chiếm giữ, cô đá nhẹ chân: “Dậy thôi!”.

Ngũ Trác Hiên mở mắt, ánh mắt mơ màng: “Để anh ngủ thêm chút nữa!”.

“Em đói rồi.” Dạ dày không khách khí mà kêu lên mấy tiếng.

“Thế em dậy trước đi.” Ngũ Trác Hiên nũng nịu, không biết học được ở đâu cái kiểu mặc cả thế này.

Doãn Tiểu Mạt làm sao dám trở mình? Nghĩ một lúc, cô mặc kệ anh, cuộn chăn xuống giường, Ngũ Trác Hiên gọi với lại: “Trả chăn cho anh”.

Cô đương nhiên không dám quay đầu lại, lúng túng tay chân trong chăn để mặc quần áo, sau đó mới ném chăn lên giường.

Cả quá trình, Ngũ Trác Hiên cứ một mực tủm tỉm cười.

Doãn Tiểu Mạt chạy như bay vào phòng tắm, hai chân mềm nhũn. Cô gái trong gương khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh nước đầy quyến rũ. Cô vỗ vỗ hai má, vẻ mặt rạng rỡ, tâm trạng tốt không gì sánh được.

Lúc Doãn Tiểu Mạt quay vào phòng ngủ, Ngũ Trác Hiên đã mặc quần áo chỉnh tề, bộ dạng cách biệt một trời một vực so với lúc chỉ có hai người trên giường. Doãn Tiểu Mạt oán thầm trong bụng, đúng là mặt người dạ thú!

“Đang nghĩ gì thế?” Ngũ Trác Hiên khá hiểu cô, dám chắc lúc này cô đang nghĩ bậy bạ gì đó trong đầu.

Doãn Tiểu Mạt nhất định không chịu nói ra suy nghĩ thực lòng của mình, chiêu thứ nhất là chối phắt: “Không có gì!”; chiêu thứ hai là đánh trống lảng: “Anh mau đi rửa mặt đi rồi tới công ty, nếu không chị La Thu Thu sẽ đòi giết người đấy.”

“Hiếm hoi lắm mới có một hôm không đi làm, sợ gì chứ.” Ngũ Trác Hiên thản nhiên nói.

“Không được, không được.” Doãn Tiểu Mạt không thể chấp nhận, Ngũ Trác Hiên là một người cuồng công việc, 365 ngày không nghỉ ngơi. Nếu đột nhiên anh nghỉ, người đầu tiên La Thu Thu tìm tới chắc chắn là cô, cô không gánh vác nổi trách nhiệm này.

Ngũ Trác Hiên nhún vai không nói.

Doãn Tiểu Mạt làm hai món ăn đơn giản: “Buổi trưa ăn nhẹ nhàng một chút, tối về em làm cơm ngon cho anh”.

“Ăn gì có thể để anh chọn không?”

“Được thôi, anh muốn ăn gì?”

Ánh mắt của Ngũ Trác Hiên nổi lên sự mờ ám, Doãn Tiểu Mạt hiểu ra âm mưu của anh, thẹn quá hóa giận ném đôi đũa xuống bàn. Ngũ Trác Hiên vội giữ cô lại, không dám đùa nữa.

Buổi chiều, Doãn Tiểu Mạt ra ngoài mua thức ăn, sau đó về nhà ngồi thất thần. Cho dù Ngũ Trác Hiên đã vì cô mà sắp xếp rất nhiều dự án ở Hà Lan, cô vẫn không muốn rời khỏi đây. Nhưng nếu cứ tiếp tục cả ngày ăn không ngồi rồi thế này không hợp với tính cách của cô. Cô không quen tiêu tiền của đàn ông, càng không muốn làm một bà quản gia ru rú ở nhà, cô phải tính lại kế hoạch tương lai của mình.

Cô có hai dự định, thứ nhất là tiếp tục học chuyên sâu tại một trường tốt trong nước, hai là tìm một công việc phù hợp với chuyên môn, như vậy cũng không đến nỗi làm thiêu trụi tài vẽ tranh của mình.

Doãn Tiểu Mạt ngồi cắn bút cả ngày không biết làm thế nào, lựa chọn nào cũng ổn. Hay là hỏi Hứa Chi Nhiên? Trưng cầu ý kiến của anh một chút, không anh lại trách cô không coi anh là anh trai.

Điện thoại vừa kết nối, Doãn Tiểu Mạt đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hứa Chi Nhiên: “Tiểu Mạt, đúng lúc anh đang có việc tìm em. Nhưng hiện tại anh không ra ngoài được, em tới đây một chuyến được không?”.

“Vâng.” Doãn Tiểu Mạt đang vô cùng nhàn rỗi nên đồng ý không do dự.

Cô thư ký đưa Doãn Tiểu Mạt tới phòng làm việc của Hứa Chi Nhiên: “Giám đốc đang họp, anh ấy dặn em bảo chị chờ một lát”.

Doãn Tiểu Mạt gật đầu.

Cô thư ký pha bưng tới một tách cà phê rồi ra ngoài.

Doãn Tiểu Mạt ngồi nghịch điện thoại một lúc thì Úc Doanh gọi điện tới. Hiện tại Úc Doanh đã vững chân ở toà soạn mới, biết Doãn Tiểu Mạt rời khỏi tạp chí Duyệt Quân nên ngỏ ý mời cô tới chỗ mình. Doãn Tiểu Mạt vô cùng vui mừng, lập tức đồng ý.

“Vậy em ghi địa chỉ lại, khi nào bớt chút thời gian ghé qua chỗ chị.” Úc Doanh vui vẻ nói. Cô rất ưng Doãn Tiểu Mạt, Duyệt Quân không giữ chân Doãn Tiểu Mạt ở lại là một tổn thất lớn.

Doãn Tiểu Mạt tìm bút trên bàn làm việc của Hứa Chi Nhiên, ghi địa chỉ xong rồi nói: “Cảm an chị!”.

Úc Doanh cười ha ha: “Cảm ơn cái gì chứ, em có thực lực thì chị mới mời em. Mong mỏi em gia nhập tòa soạn của chị càng sớm càng tốt tới lúc đó chúng ta hợp sức làm việc, nhất định sẽ đạt được thành tích cao”.

Doãn Tiểu Mạt cúp máy trong hân hoan, Úc Doanh chẳng khác nào cơn mưa ngày hạn hán, đúng lúc cô cần thì xuất hiện. Cô đặt bút lại chỗ cũ, vô tình trông thấy giữa đống tài liệu trên bàn lộ ra một góc giấy có tên mình. Cô tiện tay rút ra xem, góc dưới bên phải ngoài phong bì có ghi ba chữ Doãn Tiểu Mạt. Có liên quan tới mình ư? Doãn Tiểu Mạt không kìm được lòng hiếu kỳ, cởi sợi dây quấn bên ngoài ra.

Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, Doãn Tiểu Mạt nhất định không muốn trông thấy tập tài liệu đó.
break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc