Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 38: Em tin

Trước Sau

break
Tám giờ sáng, chiếc xe đến đón Doãn Tiểu Mạt đã xuất hiện.

Doãn Tiểu Mạt kéo chiếc va li nặng trịch xuống tầng, một người đàn ông vội vàng chạy ra đỡ, giúp cô bỏ hành lý vào thùng xe.

"Cảm ơn." Nói xong, Doãn Tiểu Mạt mới phát hiện ra người này chính là Thiên Vũ mà trước giờ luôn không vừa ý với cô, cô có phần gượng gạo.

Thiên Vũ lại không quá để ý, anh ta mở cửa xe cho cô. Doãn Tiểu Mạt bây giờ mới thấy Ngũ Trác Hiên đang ngồi ở ghế sau, cô do dự một lát, quyết định ngồi ở ghế phụ lái.

Ngũ Trác Hiên từ tốn mở miệng: "Em tranh chỗ của Thiên Vũ rồi”.

"Đúng vậy, anh còn phải chỉ đường cho tài xế nữa. Doãn Tiểu Mạt, em ngồi ghế sau đi”.

Doãn Tiểu Mạt đành phải nghe lời.

Ngũ Trác Hiên quét ánh mắt qua người cô, cô không biết phải nói gì, đành giả vờ đang tìm đồ trong túi xách, lấy ra một cuốn tạp chí xem.

"Trên xe đừng đọc sách, hại mắt." Ngũ Trác Hiên lại lên tiếng.

Doãn Tiếu Mạt gấp cuốn tạp chí lại, không thể đọc thì nhắm mắt nghỉ ngơi vậy! Thế nhưng trời không chiều ý cô, vừa đi vào một đoạn đường xóc, chốc chốc lại lắc lư, Doãn Tiểu Mạt cảm thấy dạ dày khó chịu. Cô vốn bị say xe, biết hôm nay phải ngồi xe lâu nên sáng sớm đã không dám ăn gì, cô bụm miệng, thầm cầu nguyện mình không bị mất mặt lần nữa.

Ngũ Trác Hiên lập tức nhìn ra sự khác lạ của cô: “Không thoải mái à?”.

Doãn Tiểu Mạt không dám nói, chỉ lắc đầu.

"Say xe à?"

Cô gật đầu.

"Dừng xe!" Ngũ Trác Hiên thấp giọng nói.

"Có chuyện gì thế sếp?" Tài xế giẫm lên phanh, Thiên Vũ quay đầu lại hỏi.

"Cô ấy không khỏe." Ngũ Trác Hiên ngừng một chút rồi nói: "Mở cửa sổ ra cho cô ấy hít thở không khí".

Thiên Vũ khó xử nói: "Mười giờ khởi quay rỗi, nếu còn không mau đi thì không kịp mất".

Ngũ Trác Hiên còn chưa kịp lên tiếng thì Doãn Tiểu Mạt đã đỡ lời: “Lái xe đi, em chịu được”.

"Không được." Ngũ Trác Hiên không đồng ý.

Doãn Tiểu Mạt khăng khăng: "Em thật sự không sao mà". Cô lấy ra một quả ô mai mơ, ngậm trong miệng. “Em có cách.”

Ngũ Trác Hiên nghi hoặc hỏi: "Thật sự có tác dụng à?".

"Vâng." Ánh mắt Doãn Tiểu Mạt dịu dàng.

Ngũ Trác Hiên chợt thấy hối hận, nếu biết cô say xe anh đã đổi thành đi tàu, anh thật sự không thể chịu nổi khi nhìn thấy bộ dạng khó chịu của cô. Anh chần chừ: “Vậy tiếp tục lái xe đi, nếu không chịu được em nhất định phải nói đấy nhé!”.

"Được."

Ngũ Trác Hiên lại bổ sung: “Lễ khởi quay thiếu anh cũng không sao.”

Doãn Tiểu Mạt giương mắt nhìn anh, ảo não nói: "Ừm"

Thiên Vũ thở dài, xem ra cô gái này chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng sếp mình, trước đây, Ngũ Trác Hiên không để bất cứ điều gì ảnh hưởng tới công việc. Anh ta nghĩ lại chuyện lúc trước phạm lỗi với Doãn Tiểu Mạt mà rùng minh, cũng may mâu thuẫn không quá sâu sắc, bây giờ đền tội vẫn còn kịp.

Ưu điểm mạnh nhất của Doãn Tiểu Mạt chính là giàu nghị lực, cô ngồi thừ người chịu đựng gần hai tiếng đồng hồ.

Lúc xe tới phim trường, vừa xuống cô lập tức tìm một thùng rác mà nôn thốc nôn tháo. Vì buổi sáng chưa ăn gì nên cô nôn ra toàn bộ đều là nước. Sắc mặt cô nhợt nhạt khiến người khác nhìn mà xót xa.

Ngũ Trác Hiên bị kéo vào nơi làm lễ khởi quay nhưng tâm tưởng đều để ở chỗ Doãn Tiểu Mạt. Mãi mới thoát thán ra được nhưng anh tìm mãi không thấy cô, sau đó nhìn thấy cô ở chỗ nghỉ ngơi, bên cạnh còn có một chàng trai, hai người cười cười nói nói. Ngũ Trác Hiên tỉnh bơ đi đến đó, hóa ra là Lăng Dịch, là bạn, đồng thời là người diễn vai nam thứ với anh trong bộ phim này. Ngũ Trác Hiên ho nhẹ một tiếng.

"A, anh Hiên."

"Sao cậu ở đây?"

“Vừa rồi em thấy cô ấy nôn nên mang nước tới cho cô ấy súc miệng." Lăng Dịch vừa nói, vừa đưa cho Doãn Tiểu Mat một chiếc khăn tay, dịu dàng nói: "Lau miệng đi".

Doãn Tiểu Mạt nhận lấy: "Cảm ơn anh!".

Ngũ Trác Hiên nhíu mày: "Bên kia họ đang tìm cậu đấy, cậu ra đó xem thử đi!".

"Được." Lăng Dịch trước khi đi còn quay đầu nói với Doãn Tiểu Mạt: "Nghỉ ngơi đi nhé!".

Ngũ Trác Hiên trong lòng buồn bực, Lăng Dịch trẻ tuổi hơn anh, ngoại hình cũng nổi trội, dù hiện tại vẫn chỉ là một diễn viên bình thường nhưng luôn nỗ lực hết mình, bản thân anh ta cũng rất có tài, chỉ cần đợi được thời cơ, chiếu sáng nửa bầu trời chỉ là chuyện sớm muộn. Doãn Tiểu Mạt xinh đẹp không chỉ có mình anh biết, mình anh yêu thích, hiện giờ anh đã có hai tình địch, khó khăn lắm anh mới đưa cô tách rời hai người họ ra được, chẳng ngờ giữa đường lại thêm một tên Lăng Dịch. Ngũ Trác Hiên thở dài trong lòng.

Doãn Tiểu Mạt đương nhiên không biết anh đã ăn dấm chua, chỉ cảm thấy kỳ lạ, chẳng phải anh bận rộn nhiều việc lắm sao, sao lại có thời gian rảnh ra ngoài đi tản bộ?

“Đỡ hơn chưa?” Ngũ Trác Hiên ngồi xuống cạnh cô, dịu dàng hỏi.

Hóa ra anh vẫn quan tâm tới mình, Doãn Tiểu Mạt tâm tình phức tạp: "Đỡ nhiều rồi".

"Lát nữa anh bảo Thiên Vũ đưa em về phòng nghỉ ngơi.”

Vừa rồi Lăng Dịch nói buổi chiều sẽ chính thức khởi quay, em…”

Ngũ Trác Hiên cắt ngang lời cô: “Không gấp, em cứ nghỉ ngơi một ngày đi, mai bắt đầu công việc cũng chưa muộn".

"Em đã không sao rồi..."

"Doãn Tiểu Mạt, nghe lời anh!"

Doãn Tiểu Mạt ngậm miệng.

Ngũ Trác Hiên xoa đầu cô: “Đợi ở đây nhé, đừng đi đâu.”

“Được.” Đã mấy tháng rồi, đây là lần thứ hai anh vuốt tóc cô. Lòng Doãn Tiểu Mạt bị khuấy đảo, cảm xúc vừa lạ lẫm, vừa nguyên vẹn.
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc