Một tháng sau, Ngũ Trác Hiên mới biết Doãn Tiểu Mạt không tiếp nhận thành ý của mình. Lúc tòa soạn liên lạc với anh xin lấy tin tức cá nhân để viết bài, anh đã chỉ đích danh Doãn Tiểu Mạt, nhưng không ngờ lại nghe được tin cô không quay lại làm việc ở đó nữa.
“Rốt cuộc là cô ấy đang làm cái trò gì thế?” Ngũ Trác Hiên tức giận nói với La Thu Thu.
La Thu Thu vừa sửa móng tay vừa thản nhiên nói: “Lòng phụ nữ như kim đáy biển”.
“Vậy dựa vào lòng em mà nói cho anh biết xem, cô ấy đang nghĩ gì?”
“Em làm sao biết được, em đâu phải phụ nữ!”
Ngũ Trác Hiên: “…”
La Thu Thu thờ ơ: "Sếp bắt đầu coi em là phụ nữ từ bao giờ thế? Thời đại này chẳng phải người ta vẫn coi phụ nữ như đàn ông, coi đàn ông như gia súc mà tận dụng sao?”.
Ngũ Trác Hiên: “…”
Sau đó, La Thu Thu tiếp tục sửa móng tay.
Ngũ Trác Hiên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định ra đòn sát thương mạnh nhất. “Lập tức liên lạc với Doãn Tiểu Mạt cho anh, à thôi, em cho anh địa chỉ nơi ở hiện tại của cô ấy”.
La Thu Thu sáng rực hai mắt, cuối cùng sếp mình cũng không nhịn được nữa rồi, sắp có kịch hay để xem!
Doãn Tiếu Mạt cả tháng nay đều ra phố vẽ chân dung thuê.
Người bán nghệ ngoài phố rất đông, nhưng là thiếu nữ trẻ đẹp như cô thì không có, nên cô vẫn thu hút được sự chú ý nhiều nhất. Tiếc là, người xem thì nhiều mà người mua thì ít thu nhập của Doãn Tiểu Mạt chẳng được bao nhiêu.
Trên đường về nhà, cô nghĩ, chẳng lẽ mình phải đi tìm Lương Băng hay Hứa Chi Nhiên xin một công việc tạm thời? Nếu cứ tiếp tục thế này, cô chẳng mấy chốc mà không có cái gì bỏ vào mồm mất, hơn nữa lại phải lang thang ngoài đường suốt.
Doãn Tiểu Mạt ngán ngẩm đá một hòn đá, vì dùng sức quá mạnh, hòn đá rơi vào chân một người đi đằng trước.
“Xin lỗi, xin lỗi!” Cô liên tục nói.
“Không sao.”
Giọng nói này…
Doãn Tiểu Mạt ngẩng đầu, lập tức đụng phải đôi mắt đen u ám, trái tim cô rớt lại nửa nhịp. Thực ra trước giờ cô vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt Ngũ Trác Hiên bởi vì nó có ma lực hớp hồn người khác. Dưới ánh đàn đường, cái bóng của anh đỗ dài trên mặt đất, anh cứ đến gần một bước, cô lại cảm thấy thêm một tầng áp lực. Ngũ Trác Hiên cao hơn cô quá nửa đầu, khi tới gần cô, bóng của anh trùm kín người cô.
Ngũ Trác Hiên hài lòng nhìn vẻ mặt thảng thốt của Doãn Tiểu Mạt, bờ môi mỏng của anh khẽ nhếch lên.
Lúc định thần lại, phản ứng đầu tiên của Doãn Tiểu Mạt là phải bỏ chạy.
Nhưng Ngũ Trác Hiên nào dễ dàng để cô đi như thế, anh bước lên một bước tóm lấy tay cô: “Doãn Tiểu Mạt, em ghét gặp anh như thế à?”.
"Em không phải..."
"Thế em chạy để làm gì?" Ngũ Trác Hiên luôn có cảm giác thất bại thảm hại mỗi khi đứng trước mặt cô.
"Em..." Doãn Tiểu Mạt cắn môi, để lại một vết răng hằn sâu trên môi.
“Doãn Tiểu Mạt.” Ngũ Trác Hiên gằn giọng: “Món mợ em nợ anh bao giờ mới trả hết?”.
Doãn Tiểu Mạt hoang mang: "Em nợ anh cái gì?". Ánh mắt cô chợt lóe lên. “Nửa năm trước chẳng phải em đã trả hết rồi sao?" Cô hùng hồn nói.
“Vậy còn tiền áo, tiền đệm xe, thảm xe, phí rửa xe.” Ngũ Trác Hiên vừa nói, trong lòng vừa thấy xấu hổ, những lời này mà bị giới truyền thông ghi lại được rồi phát tán, sợ rằng anh sẽ phải lập tức ẩn dật mất.
Doãn Tiểu Mạt lấy ví tiền ra.
“Em làm cái gì thế?”
“Trả tiền anh.”
“Em nợ anh lâu như thế rồi không trả lãi sao?” Ngũ Trác Hiên chơi xấu.
Doãn Tiếu Mạt cắn chặt răng: “Tổng cộng là bao nhiêu? Anh cho em một con số!”.
"Tiền lãi không thể dùng tiền để tính được."
"Rốt cuộc anh muốn gì?" Doãn Tiểu Mạt rất hiểu, mục đích của anh không đơn giản là vì số tiền này.
Ngũ Trác Hiên rất muốn nói một câu “anh cũng không cần nhiều, em lấy thân báo đáp là được” nhưng lời lên đến miệng lại nuốt xuống: “Em đến làm trợ lý cho anh”.
Doãn Tiểu Mạt trầm mặc, anh ấy đang định làm gì?
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, Ngũ Trác Hiên không nhịn được phải lên tiếng: “Thế nào?”.
“Để em trả anh tiền thì hơn, với lại, trước kia anh đã đồng ý để em trả góp rồi.”
“Có sao? Anh không nhớ." Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Ngũ Trác Hiên đã tu thành chính quả.
Doãn Tiểu Mạt trợn mắt, hóa ra anh ấy cũng biết quấy rối người khác.
“Trả góp cũng không phải là không thể, em làm công cho anh, mỗi tháng chiết khấu từ tiền lương là được.” Nụ cười bên khóe miệng của anh như có như không.
Xem ra không đồng ý cũng không được, Doãn Tiểu Mạt bặm môi: “Vậy cần làm bao lâu?”.
“Một năm.” Ngũ Trác Hiên đã có kế hoạch sẵn, nếu trong vòng một năm không thể khiến cô rung động, vậy thì anh sẽ… sẽ trực tiếp thổ lộ, hù cô một lần, hừ!
“Được, một lời đã định.” Doãn Tiểu Mạt vờ bình thản nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm, căng thẳng đến mức toàn thân đầy mồ hôi.
“Em về thu xếp một chút đi, sáng mai anh sẽ cho xe đến đón em.”
“Nhanh vậy sao?” Doãn Tiểu Mạt tròn mắt.
“Ừ, mai phim mới bắt đầu bấm máy.” Đây cũng là lý do anh nhất định phải tìm gặp cô tối nay, anh không muốn đi quay phim ba tháng trở về, cô lại chạy mất tăm.
Doãn Tiểu Mạt thản nhiên: “Ừm”.
Bờ môi anh khẽ nhếch lên, hai mắt sáng tựa như sao. Doãn Tiểu Mạt cúi gằm mặt, thầm nghĩ vì sao anh vẫn chưa đi?
“Anh đưa em tới cổng.” Ngũ Trác Hiên bổ sung: “Cổng tò vò”.
Doãn Tiểu Mạt bất giác nhớ tới một buổi tối nửa năm trước, Ngũ Trác Hiên đưa cô về nhà, anh khăng khăng đòi đưa cô tới cổng tò vò, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Lúc ấy, cô thật sự đã cho rằng tình yêu của mình đã tới, hóa ra đó chỉ là trăng trong nước, hoa trước gương mà thôi.
Ngũ Trác Hiên làm sao không nhớ lại đêm ấy cho được, anh còn nhớ rõ ánh trăng đêm đó cũng dịu dàng như đêm nay. Anh rất muốn hôn trực tiếp lên đôi môi xinh đẹp mềm mại kia nhưng cuối cùng lại không dám. Xưa nay anh làm gì chẳng bao giờ lo trước lo sau, chỉ có mình Doãn Tiểu Mạt mới khiến anh cẩn thận che chở, thậm chí anh còn không dám miễn cưỡng cô quá đáng, sợ khiến cô hoảng hốt.
“Tới rồi.” Doãn Tiểu Mạt khẽ nói.
“Ừm.”
Lòng cô lại khẽ rung động.
“Khoảng tám giờ anh tới đón em, được không?”
Doãn Tiểu Mạt gật đầu.
Ngũ Trác Hiên bỗng bước tới gần, Doãn Tiểu Mạt cảm nhận được nhịp tim của mình đột ngột tăng nhanh. Anh phủi chiếc lá khô trên vai cô xuống, mỉm cười.
Doãn Tiểu Mạt mặt đỏ rần, trách mình nghĩ lung tung, cô còn mong ngóng điều gì đây?
“Ngủ sớm đi.”
“Ừm.”
“Ngủ ngon.”
“Ừm.”
Bây giờ Ngũ Trác Hiên mới biết, mỗi khi cô nói năng lộn xộn không đầu không đuôi là tâm trạng cô đang rối bời. Chí ít anh còn có thể khuấy đảo đáy lòng cô, mục đích hôm nay của anh đã đạt được rồi.
Dù không có kinh nghiệm nhưng Doãn Tiểu Mạt biết thời gian để quay một bộ phim thường sẽ kéo dài ít nhất ba tháng. Cô phải rời khỏi đây ba tháng, hơn nữa phải đi ngay trong ngày mai, rất nhiều chuyện cần được thu xếp ổn thỏa, ví như trả trước tiền thuê nhà, thông báo với Nghê Thiến và Hứa Chi Nhiên, nghĩ cách giải thích với Lương Băng.
Ngoài dự liệu của Doãn Tiểu Mạt, Lương Băng dường như không hề nghi ngờ lý do cô phải rời khỏi thành phố S ba tháng, cô ấy cũng không có ý định truy hỏi đến cùng, thái độ hoàn toàn bình thường. Chỉ có điều, câu cuối cùng Lương Băng nói là: “Gặp em sau”
Gặp cái gì? Doãn Tiểu Mạt mơ hồ.
Trái ngược với Lương Băng, Hứa Chi Nhiên có vẻ không hí hửng đuổi cô đi cho lắm, anh liên tục hỏi: “Đi đâu? Đi làm gì? Có đồng nghiệp đi cùng không? Nam hay nữ? Khi nào về? Có vất vả lắm không?”. Cuối cùng nói thẳng: “Hay thôi đừng đi nữa, đến công ty anh làm cũng được, việc ít tiền nhiều, lại gần nhà”.
Hứa Chi Nhiên vò đầu, gần đây đúng là anh đã bị Nghê Thiến làm ảnh hưởng thành ra thế này, Tiểu Mạt không phải là người duy nhất nói thế.
“Anh chỉ muốn tốt cho em thôi!” Hứa Chi Nhiên nói hết lời.
Doãn Tiểu Mạt đương nhiên biết anh trai của mình đã bỏ được cái tính cậu ấm, thay đổi tính tình, biết cách tôn trọng người khác, nói năng cũng dễ nghe. Bởi vậy, Doãn Tiểu Mạt cảm thấy thân thiết hơn trước rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ làm nũng một chút: “Anh trai, em không phải trẻ con, anh yên tâm đi”.
Hứa Chi Nhiên một mực coi cô là con búp bê sứ cần được bảo vệ, trước giờ không có cơ hội chăm sóc cô, hiện tại anh rất muốn được bù đắp, muốn mang lại cho cô những điều tốt đẹp nhất. Nhưng Doãn Tiểu Mạt vừa tự lập, vừa tự tôn, tính cách quật cường, hoàn toàn không chịu tiếp nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ anh, duy nhất một lần vay tiền anh nửa năm trước, cô vẫn nghĩ cách để mau chóng trả lại. Nhờ Nghê Thiến khuyên nhủ, Hứa Chi Nhiên mới hiểu không thể dùng biện pháp cứng rắn với Doãn Tiểu Mạt được, cô là kiểu người tiêu biểu chỉ ưa mềm, không ưa cứng. Thế nên Hứa Chi Nhiên đã học được cách cho Doãn Tiểu Mạt không gian riêng, để cô tự làm những việc cô thích, nhưng anh cũng nói với cô, anh luôn đứng phía sau ủng hộ cô, nếu ra ngoài có gì ấm ức cũng không sao, cô còn có anh trai, bất cứ lúc nào anh cũng hoan nghênh cô trở về.
“Ừ.” Hứa Chi Nhiên cười: “Nhớ lời anh, nếu bị người ta bắt nạt lập tức nói với anh, anh nhất định sẽ ra mặt giúp em.”
Doãn Tiểu Mạt chớp mắt: “Bất cứ người nào?”.
"Đương nhiên!" Hứa Chi Nhiên chẳng hề do dự.
Chẳng hiểu vì sao, Doãn Tiểu Mạt lại tưởng tượng tới cảnh Ngũ Trác Hiên bị Hứa Chi Nhiên chấn chỉnh một trận cô bật cười ra tiếng.
Lúc ấy, Ngũ Trác Hiên đang lái xe về nhà, bỗng dưng rùng mình.