Hứa Hạc Thanh là gương mặt đại diện của Học viện Thể thao, nhưng khác với những người thuộc chuyên ngành Huấn luyện Vận động như Ngụy Xuyên, anh lại là một chàng công tử dịu dàng của khoa Quản lý Kinh tế Thể thao.
Với tính cách nhã nhặn, cách nói chuyện cuốn hút cùng gương mặt điển trai và thói quen thường xuyên mặc áo sơ mi trắng, anh được mệnh danh là hot boy của trường.
Mạnh Đường bắt đầu để ý Hứa Hạc Thanh từ hồi năm nhất.
Không lâu sau đợt huấn luyện quân sự, cô lần đầu tiên ăn thử món thịt bò xào kiểu Tứ Xuyên.
Không ngờ món ăn lại được tẩm ướp với kiwi, thứ mà cô bị dị ứng.
Ăn xong, khoang miệng cô tiết nước bọt không ngừng. Vừa ra khỏi nhà ăn, cô không nhịn được nữa mà ôm lấy thùng rác nôn thốc nôn tháo.
Hứa Hạc Thanh đi ngang qua đúng lúc đó, giúp Mạnh Đường xoa dịu sự bối rối khi bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm.
Sau đó, cô được Hứa Hạc Thanh đưa đến bệnh viện trực thuộc của Đại học Z.
Anh kiên nhẫn đi cùng suốt, thậm chí còn nhịn bữa ăn.
Mạnh Đường muốn mời anh đi ăn nhưng anh lịch sự từ chối.
Vì học khác khoa nên sau đó hai người ít khi gặp nhau. Mỗi lần gặp, Hứa Hạc Thanh đều đang ở trên sân khấu.
Mà Mạnh Đường, dù có thích đến mấy cũng chỉ dám giữ trong lòng.
Thạch Lam nghiêng người, nói: “Ngụy Xuyên đẹp trai thật đấy.”
Sự chú ý của Mạnh Đường đều dồn vào Hứa Hạc Thanh, nghe vậy, cô vô thức “ừm” một tiếng.
“Cậu cũng thấy anh ta đẹp trai à?” Thạch Lam như thể tìm thấy đồng minh: “Dương Khả thích Hứa Hạc Thanh hơn, nhưng tớ thấy anh ta nhìn thì dịu dàng, nhưng thật ra rất khó gần, vẫn là Ngụy Xuyên gần gũi hơn.”
Vừa dứt lời, trận đấu bắt đầu. Huấn luyện Vận động cướp được bóng và dẫn đầu tấn công, nhưng Thể giáo phòng thủ nghiêm ngặt, không nhường một phân.
Quả bóng được chuyền qua hai người rồi đến tay Ngụy Xuyên.
Chỉ thấy anh ta bật nhảy nhẹ nhàng, quả bóng đi thẳng vào lưới, cả sân đấu lập tức bùng nổ.
Mở đầu bằng cú ném ba điểm, Ngụy Xuyên nhếch mép cười, vẻ mặt kiêu ngạo lại vô cùng đáng ghét.
“Á a a a a, Ngụy Xuyên!”
“Đẹp trai quá, mới bắt đầu được mười giây thôi đấy.”
“Thế này mà cũng phòng được, Ngụy Xuyên là sinh viên lớp bóng rổ chuyên nghiệp mà, lợi hại cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Đại học Z những năm gần đây đều dừng bước ở top 8 cả nước trong giải CUBAL, năm ngoái Ngụy Xuyên là tân sinh viên năm nhất, bất ngờ lọt vào top 4, năm nay không biết có thể vào đến chung kết không.”
“Vẫn hơi nguy hiểm, nhưng trận đấu năm ngoái đúng là mãn nhãn thật.”
Trận đấu kết thúc gần chín giờ tối, kết quả không ngoài dự đoán, Huấn luyện Vận động thắng.
Ngụy Xuyên, người ghi điểm cao nhất toàn sân, bị đám đông vây quanh. Anh ta vén vạt áo, dùng tay lau khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.
“Á a a, múi bụng, múi bụng kìa, tớ muốn ngất luôn đây này.”
“Haha… Một đống đứa tham ăn, cậu ta đúng là to gan thật.”
“Đẹp trai quá! Khi nào thì mình mới có thể có một người bạn trai như thế chứ.”
Các cô gái xung quanh nghiêng đầu, Mạnh Đường nhìn qua khe hở của đám đông, vừa lúc thấy được cơ bụng sáu múi rõ ràng của Ngụy Xuyên.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cơ bụng lại được che kín, tiếng tiếc nuối xung quanh vang lên.
Ngụy Xuyên vẫy tay chẳng chút lưu luyến rồi đi sóng vai với bạn cùng phòng.
“Tớ có chút việc, các cậu về trước đi nhé.” Mạnh Đường vỗ vai Thạch Lam rồi đuổi theo.
Trận bóng rổ vừa tan, người trên đường quá đông, Mạnh Đường đành phải đi theo anh ta.
Mãi cho đến khi anh ta sắp vào ký túc xá nam, cô mới lấy hết dũng khí đuổi theo: “Ngụy Xuyên, đợi một chút.”
Ngụy Xuyên và bạn cùng phòng quay lại, không thấy bóng dáng Hứa Hạc Thanh, Mạnh Đường thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lại là cậu nữa?” Ngụy Xuyên tránh sang một bên: “Đứng xa tôi ra một chút, người tôi đầy mồ hôi, đừng để cậu bị ám mùi.”
“Ây, anh Xuyên nhà ta chu đáo quá ha.”
Ngụy Xuyên dùng khuỷu tay thúc vào người bạn cùng phòng đang trêu chọc mình: “Cười cái gì, đi vào đi.”
“Có thể nói chuyện riêng một chút không?” Mạnh Đường mang vẻ cầu xin.
Giáo sư đã cho cô thông tin, chắc chắn phải là Ngụy Xuyên.
Hơn nữa, chừng này thời gian cũng không đủ để cô đi tìm người khác nữa.
Ngụy Xuyên bất lực: “Tôi thật sự không có thời gian.”
Mạnh Đường liều mạng kể chuyện xấu của mình: “Hồi năm nhất, anh làm hỏng vali của tôi, anh còn nhớ không?”
“…” Đồng tử Ngụy Xuyên co lại: “Là cậu à?”
“Năm nhất? Anh Xuyên, hai người có chuyện rồi nha.” Bạn cùng phòng chưa đi tò mò hóng hớt trước cổng.
“Người cậu muốn tỏ tình không phải là cô ấy đấy chứ?”
Ngụy Xuyên quay đầu lại chỉ tay: “Không phải, xì xào gì thế!”
Thấy Ngụy Xuyên có dấu hiệu bực mình, mấy người kia đẩy qua đẩy lại rồi bỏ đi.
Ngụy Xuyên đỏ bừng cả tai và cổ, rõ ràng không ngờ một năm trôi qua mà lại bị lật chuyện cũ.
Anh ta kéo mạnh cổ tay Mạnh Đường, gằn giọng: “Đi theo tôi trước đã.”
Đi được một đoạn, dừng lại dưới một cây long não cao bằng tòa ký túc xá nam, Ngụy Xuyên lúng túng ho khan một tiếng: “Tôi đã bồi thường vali cho cậu rồi mà?”
Mạnh Đường cũng ngượng. Cô không biết nói gì, chỉ khó xử nhìn anh ta.
“Tôi chịu thua cậu rồi, tôi nợ cậu à.” Ngụy Xuyên vò mái tóc ngắn: “Khi nào?”
Ánh mắt Mạnh Đường sáng lên: “Thứ Hai, ngày kia ạ.”
Ngụy Xuyên lấy điện thoại ra: “Thêm WeChat đi, lúc đó liên lạc, cậu tên gì?”
“Mạnh Đường, chữ Mạnh trong Mạnh Tử, chữ Đường trong Hải Đường.” Mạnh Đường vừa nói vừa lấy điện thoại ra, thêm WeChat với anh ta.
Ngụy Xuyên lẩm bẩm: “Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ.”
Mạnh Đường không nghe thấy, cúi đầu sửa tên liên hệ của anh ta thành: Ngụy Xuyên.
“Cảm ơn anh, hôm nay đã làm phiền anh rồi.” Mạnh Đường không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, dù cô phải “tự hủy hoại” bản thân: “Em đi trước đây.”
“Đợi đã.” Ngụy Xuyên giơ cánh tay dài ra chặn cô lại: “Tôi hình như đã nghe tên cậu rồi thì phải, cậu có phải rất giỏi điêu khắc gỗ không? Đã từng điêu khắc tượng nhỏ cho người khác chưa?”
Mạnh Đường gật đầu: “Từng điêu khắc rồi.”
Khi câu lạc bộ tuyển thành viên, cô đã dùng tác phẩm này để chiêu mộ.
Ngụy Xuyên lập tức thay đổi thái độ, nịnh nọt, mắt cong cong: “Vậy cậu điêu khắc cho tôi một cái được không? Để tôi đi tỏ tình.”
“Em không có thời gian.” Mạnh Đường yếu ớt trả lời: “Bài tập nhiều lắm.”
“Tôi không vội,” Ngụy Xuyên nói. “Vậy thế này, sau này khi nào cậu cần người mẫu, tôi sẽ có mặt ngay.”
Mạch suy nghĩ của Mạnh Đường rẽ ngang: “Nếu… khỏa thân… cũng được à?”
Ngụy Xuyên im lặng vài giây: “…Hóa ra cậu nhìn trúng thể xác của tôi rồi à?”
“Không, không phải.” Mặt Mạnh Đường đỏ bừng: “Em không có ý đó.”
“Thế cậu có ý gì?”
“Em muốn xem mức độ chấp nhận của anh.” Mạnh Đường vốn vụng ăn nói, nghĩ mãi mới tìm được một lý do như vậy.
Ngụy Xuyên cười khẩy: “Chỉ chấp nhận bán khỏa thân thôi.”
Mạnh Đường mím chặt môi, sợ mình sẽ hỏi ra câu “khỏa thân phía trên hay phía dưới”.
Bạn cùng phòng vẫn thường trêu chọc cô nói ra những câu kinh người, thật ra Mạnh Đường biết tật xấu của mình, chỉ là cô phản ứng không kịp, miệng chạy trước não.
“Nghĩ kỹ chưa đấy?” Ngụy Xuyên giục.
Sợ anh ta lại đổi ý, Mạnh Đường vội vàng gật đầu: “Được ạ, nhưng gỗ thì anh phải tự lo.”
“Tôi đâu có hiểu,” Ngụy Xuyên nói rất tự nhiên. “Cứ lấy loại gỗ tốt nhất của cậu, tôi sẽ không để cậu làm không công đâu, đáng giá bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.”
Mạnh Đường rào trước: “Nếu do em điêu khắc, giá có thể sẽ không thấp đâu.”
“Được.” Ngụy Xuyên có tiền, đồng ý ngay, nhưng vẫn tò mò: “Tại sao cậu điêu khắc thì giá lại không thấp?”
Mạnh Đường đối với tay nghề của mình không kiêu ngạo, nhưng cũng không nói dối, cô nói: “Xứng đáng bao nhiêu thì giá bấy nhiêu.”
Nói cách khác, cô rất tự tin vào tay nghề của mình, Ngụy Xuyên gật đầu.
Mạnh Đường hỏi: “Anh muốn điêu khắc cái gì?”
Ngụy Xuyên nhớ đến chiếc móc khóa hình hoàng tử bé và bông hồng của Tạ Lãnh Âm, nói: “Điêu khắc một cái tượng để bàn, hoàng tử bé và bông hồng, được không?”
Mạnh Đường ngẩn ra, người anh ta muốn tỏ tình cũng thích Hoàng tử bé sao?
“Được không?”
Mạnh Đường hoàn hồn: “Được ạ, nhưng chỉ có thể lấy đó làm cảm hứng thôi, nếu không sẽ vi phạm bản quyền đấy.”
“Được.”
Hai người cứ thế thỏa thuận xong.
Khi trở về ký túc xá, Tạ Lãnh Âm không có ở đó, Mạnh Đường không nói nhiều, chỉ có Thạch Lam hỏi cô đi đâu.
Mạnh Đường nói: “Đi tìm người mẫu cho buổi học thứ Hai.”
Hai người trò chuyện vài câu về chủ đề này.
Mạnh Đường thường xuyên dùng tay nên không dám làm việc quá sức mỗi ngày. Chủ Nhật cô nghỉ ngơi một ngày trong ký túc xá.
Sau bữa tối, cô gửi thời gian học cho Ngụy Xuyên.
Ngụy Xuyên gửi cho cô một bao lì xì.
Khi Mạnh Đường đang thắc mắc, anh ta gửi tin nhắn thoại: “Sáng mai làm phiền cậu mua giúp tôi bữa sáng được không? Tôi dậy không nổi.”
“…”
Đúng là một ông hoàng. Mạnh Đường nhận bao lì xì mua bữa sáng của anh ta.