Nặn đất, gọt, đắp suốt cả buổi sáng khiến tay của Mạnh Đường mỏi nhừ, cô chỉ muốn buông xuôi.
Cô ngửa đầu, thả lỏng được hai giây thì giật mình khi thấy thầy giáo tiến lại gần.
Mạnh Đường quệt chút đất sét dính trên tay vào tạp dề rồi cười bẽn lẽn: “Thưa thầy.”
“Ừm,” thầy đưa cho cô một mẩu giấy. “Tuần sau chúng ta sẽ học khóa mới, em đến Học viện Thể thao tìm một người làm mẫu, đây là thông tin của cậu ấy.”
“A?” Mạnh Đường hơi há miệng, vừa bất ngờ lại vừa có chút không tình nguyện: “Em ạ?”
Lớp Điêu khắc 2 có tổng cộng 17 người, mà cô lại là người hướng nội nhất. Cô rất ít khi nói chuyện với bạn bè hay thầy cô, không ngờ lại được giao nhiệm vụ này.
“Trong quá trình sáng tác, tượng đất sét có thể tùy ý điều chỉnh, nhưng sự im lặng của em sẽ khiến lỗi sai không thể sửa.”
Mạnh Đường mím môi, biết thầy đang muốn nói cô quá hướng nội.
Cô đưa tay nhận lấy mẩu giấy, trên đó viết “Ngụy Xuyên, lớp Huấn luyện Vận động 1”, phía sau còn kèm theo số điện thoại liên lạc.
Ngụy Xuyên, Mạnh Đường biết anh ta.
Anh ta là thành viên của đội bóng rổ trường, cũng là cầu thủ của CUBAL thuộc lớp chuyên về bóng rổ của Khoa Huấn luyện Vận động.
Nhưng trong ấn tượng của Mạnh Đường, anh ta chỉ là một tên lỗ mãng, tay chân phát triển.
Hồi năm nhất, cô đến trường một mình với rất nhiều hành lý. Chị sinh viên khóa trên đón cô tiện tay kéo một người tới để giúp cô xách đồ.
Người đó chính là Ngụy Xuyên.
Lúc lên lầu, chiếc vali quá nặng, cô và chị khóa trên phải hai người cùng khiêng.
Ngụy Xuyên thấy thế, trực tiếp giật lấy.
Mạnh Đường ngại quá, không muốn để anh ta cầm hết, nhưng Ngụy Xuyên lại cười cong mắt: “Chừng này thì nhằm nhò gì.”
Vừa dứt lời, “lộp bộp” một tiếng, chiếc vali bị anh ta va vào lan can ở góc cầu thang, vỡ tan thành bốn mảnh.
Vali của cô đã dùng được nhiều năm, đồ đạc rơi vãi khắp nơi. Ngụy Xuyên vô thức cúi xuống nhặt, thế là nhặt phải chiếc áo lót màu trắng của cô.
Chiếc dây áo nhỏ nhắn vắt trên lòng bàn tay rộng lớn của anh ta, Mạnh Đường chỉ ước có cái lỗ nẻ để chui xuống.
Sau đó, Ngụy Xuyên nhờ chị khóa trên mang tới cho cô một chiếc vali mới, từ đó hai người không còn liên lạc nữa.
Ăn cơm xong, trở về ký túc xá, Mạnh Đường tắm rửa, giặt sạch quần áo dính đất sét, sau đó lề mề lưu số điện thoại của Ngụy Xuyên vào máy.
Cô hít một hơi thật sâu, gọi đi nhưng không có ai nhấc máy.
Mạnh Đường nhăn nhó, chẳng lẽ buổi chiều lại phải đến sân tập để tìm người sao?
Cô úp mặt xuống bàn, thấy phiền chết đi được. Khổ nỗi buổi chiều lại là thời gian sáng tác tự do, hoàn toàn có thể đi.
Mạnh Đường đợi vài tiếng nhưng Ngụy Xuyên vẫn không gọi lại.
Khoảng ba giờ, cô chậm chạp đeo túi ra khỏi cửa, sân tập bóng rổ cách ký túc xá nữ số 19 không xa lắm.
Bước vào cổng chính, trên sân có hai nhóm người đang luyện tập, trên băng ghế dự bị ở vành đai, có lác đác vài người ngồi xem.
Mạnh Đường dán mình vào một góc, có một chàng trai nhìn thấy cô, đứng dậy chạy đến: “Này bạn học, bọn mình đang luyện tập.”
Mạnh Đường vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, mình tìm Ngụy Xuyên, mình có thể đợi ở đây không?”
Cô đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối, nào ngờ người kia lại quay đầu hô to: “Anh Xuyên, có em gái tìm!”
Quả bóng rổ rơi xuống đất, tất cả các chàng trai trên sân tập đều nhìn sang.
Mạnh Đường nín thở, cố nén cái thôi thúc muốn chạy trốn, đối diện với hàng loạt ánh mắt dò xét.
Trong đám đông, Ngụy Xuyên thật sự rất nổi bật.
Không có gì thay đổi so với một năm trước, dáng người cao lớn, mày kiếm mắt sao. Khi nhìn sang, anh ta không cười, ánh mắt đè nén, toàn thân cơ bắp săn chắc, trông rất hung dữ.
“Ố ô…” Có người kéo dài âm cuối trêu chọc: “Em gái này là ai thế? Không phải bạn gái mới của cậu đấy chứ?”
“Biến đi, chọc gì mà chọc.”
Ngụy Xuyên cố nín thở, mắng một câu, rồi lau mồ hôi trên mặt. Vẻ hung dữ ban nãy đều tan biến hết trong nụ cười nơi khóe mắt.
Anh ta có đôi mắt hai mí lót, khi cười để lộ hàm răng trắng, đôi mắt cong tít, nụ cười lại toát lên vẻ ngọt ngào.
Chưa đến gần, anh ta đã hỏi cô: “Cậu tìm tôi?”
Mạnh Đường nhẹ giọng nói: “Em là sinh viên lớp Điêu khắc 2, thầy Từ nhờ em đến tìm anh, tuần sau chúng ta…”
“Nói to lên, ồm ồm chẳng nghe thấy gì cả.” Ngụy Xuyên kẹp quả bóng rổ dưới cánh tay, dáng người cao lớn đứng chắn trước mặt cô.
Hơi thở nóng ấm phả vào mặt ép Mạnh Đường lùi lại một bước, cô ngẩng đầu, khẽ tăng âm lượng: “Thầy Từ của Khoa Điêu khắc nhờ em đến tìm anh.”
Ngụy Xuyên nhìn vào đôi mắt hổ phách sáng trong của cô.
Cô gái trước mặt có gương mặt thanh thuần, tao nhã, nói chuyện cũng nhẹ nhàng bồng bềnh như không.
Ánh mắt mang vẻ ngây thơ như không vướng bụi trần.
Anh ta vô thức hạ giọng: “Tôi đã từ chối ông ấy rồi mà?”
“Hả?” Mạnh Đường ngẩn ra: “Không phải đã nói xong rồi sao?”
Ngụy Xuyên nhướng mày, đột nhiên bật cười đầy quái dị: “Tôi nói đùa với ông già ấy rằng nhờ ông gọi sinh viên xinh đẹp nhất của mình đến tìm tôi, vậy mà ông ấy tin thật.”
Mạnh Đường: “…”
“Tôi không có thời gian, cậu đi tìm người khác đi.” Ngụy Xuyên hơi hất cằm, vẻ mặt có chút ngạo mạn, giọng điệu lại qua loa: “Rẽ trái ra khỏi cổng, sinh viên thể dục còn đầy ra đấy.”
Nói xong, anh ta quay người ném quả bóng rổ đi: “Tiếp tục luyện tập.”
Mạnh Đường vội vàng, vô thức kéo cánh tay anh ta lại: “Đợi đã.”
“... Kéo tay rồi, kéo tay rồi kìa.”
Những chàng trai choàng vai bá cổ, ầm ĩ trêu chọc như đang xem kịch, không thèm nén âm lượng, nghe là biết cố ý rồi.
Ánh mắt Ngụy Xuyên rơi xuống ngón tay đang nắm lấy cánh tay mình: “Định bám riết tôi đấy à?”
Mạnh Đường hơi ngượng, buông tay: “Nhưng người khác không được, giáo sư đã nhờ em tìm anh rồi.”
Ngụy Xuyên khoanh tay, hơi cúi người, nhìn vào mắt Mạnh Đường, trêu chọc: “Này bạn học xinh đẹp nhất Khoa Điêu khắc, tôi thật sự không có thời gian.”
Giải đấu CUBAL sắp tới rồi, ngoài giờ học, anh ta đều dành thời gian để luyện tập.
Mạnh Đường còn muốn nói gì đó, thì một tiếng còi chói tai kéo dài cắt ngang lời cô.
“Thằng nhãi ranh, trốn việc đấy à?”
Tiếng gào thét suýt làm lật cả trần nhà của sân tập, Mạnh Đường tiu nghỉu trở về ký túc xá.
Các bạn cùng phòng học xong hai tiết, cũng đã quay về.
“Sao cậu ỉu xìu vậy?”
Người nói là Tạ Lãnh Âm, cô ấy cùng Thạch Lam và Dương Khả đều là sinh viên Khoa Hội họa.
Mạnh Đường dọn vào ký túc xá này từ năm nhất do vấn đề sắp xếp.
Vì Mạnh Đường học khác các cô ấy, nên tuy quan hệ khá tốt nhưng không thân thiết như những phòng khác.
“Không có gì đâu.” Mạnh Đường luôn không thích làm phiền người khác.
“Tối mai có trận đấu giao hữu giữa Thể giáo và Huấn luyện Vận động.” Thạch Lam cầm điện thoại quay đầu lại: “Đi xem không?”
“Đi chứ, đi chứ, có Ngụy Xuyên mà.” Dương Khả là người đầu tiên đồng ý: “Biết đâu bạn cùng phòng của anh ta là Hứa Hạc Thanh cũng có mặt.”
Mạnh Đường lặng lẽ lắng tai nghe.
Thạch Lam càu nhàu một câu: “Thế rốt cuộc cậu xem Ngụy Xuyên hay Hứa Hạc Thanh?”
Dương Khả: “Tớ trưởng thành rồi, hai người đều được không?”
“Cậu mơ à.” Thạch Lam càm ràm một câu, sau đó hỏi Tạ Lãnh Âm và Mạnh Đường: “Hai cậu đi không?”
“Đi.”
Hai người đồng thanh.
Nghe thấy tiếng Mạnh Đường, ba người kia đều sửng sốt.
Mạnh Đường: “…Có chuyện gì thế?”
“Hồi trước rủ cậu không đi,” Tạ Lãnh Âm nói. “Lần này lại đổi tính à?”
Mạnh Đường chỉ cười, trong lòng lại buồn bã.
Giáo sư bảo cô mang người mẫu đến vào thứ Hai, nên tối mai cô nhất định phải thuyết phục được Ngụy Xuyên.
Hoàn toàn là cưỡng ép, Mạnh Đường thậm chí không có quyền từ chối.
Hơn nữa… Hứa Hạc Thanh cũng có thể ở đó.
Trận đấu diễn ra vào lúc bảy giờ tối tại sân bóng rổ ngoài trời. Lúc Mạnh Đường và bạn cùng phòng đến, xung quanh sân đã chật kín người.
Ngụy Xuyên mặc chiếc áo số 27 màu trắng tiến vào sân, trong làn sóng reo hò cuồng nhiệt, Mạnh Đường đã nhìn thấy Hứa Hạc Thanh.