Gả Nhầm Quân Nhân, Đại Lão Cấm Dục Yêu Chiều Vợ

Chương 1.2: Nữ phụ xuyên sách, vui vẻ nhận hệ thống

Trước Sau

break

Ah... thì ra là đến từ nhà bên cạnh.

Nhà họ Giang sống ở khu tập thể hai hộ, có chung một cái sân, phòng bên là gia đình bốn người của chủ nhiệm hậu cần nhà máy cơ khí, Chu Vĩ Quang.

Ngoài phòng ngủ là ở riêng ra thì sân, bếp và nhà vệ sinh đều là nơi hai nhà dùng chung, cách âm gần như bằng không, những lời Giang Mạt Ly nói khi nãy, người nhà họ Chu cũng nghe rõ mồn một.

Cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, đồ ăn sẵn đến miệng còn kén cá chọn canh, đúng là đáng ghét.

...

Dễ dàng kiếm được 8 điểm ghét bỏ, Giang Mạt Ly rất hài lòng.

Phải nói rằng, mang thân phận nữ phụ độc ác, làm những chuyện khiến người người ghét bỏ thật sự quá tiện lợi.

Giang Tình đối diện nhìn Giang Mạt Ly trầm tư.

Kể từ khi cô trọng sinh, mọi thứ đều giống hệt kiếp trước, nhưng cảnh tượng vừa rồi lại có chút khác biệt so với kiếp trước.

Nghĩ đến Giang Mạt Ly vốn là người kén cá chọn canh, dù hành vi có sai lệch một chút so với kiếp trước, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm đến kế hoạch của cô nên Giang Tình liền yên tâm phần nào.

"Con nói đâu có sai, bố... bố đi làm việc vất vả mỗi ngày, ngày nào cũng ăn những thứ không có dinh dưỡng như này thì cơ thể bố làm sao chịu nổi. Bố đợi đi, đợi con phát tài, ngày nào cũng đưa bố đi nhà hàng, ăn uống no say."

Hoàn thành nhiệm vụ, Giang Mạt Ly thay đổi bộ mặt nịnh nọt để lấy lòng Giang Đại Hải.

Dù sao thì ngoài thân phận nữ phụ độc ác, cô còn là một kẻ ăn bám vì thế phải bám chặt lấy Giang Đại Hải thì mới có cái ăn.

Quả nhiên, nghe những lời nói có chút hiếu thảo của cô, sắc mặt Giang Đại Hải từ âm u chuyển sang tươi sáng.

"Mày bớt gây chuyện cho tao là may mắn lắm rồi."

Vậy thì ông hẳn là sẽ thất vọng rồi, cô phải hoàn thành nhiệm vụ bị vạn người ghét, làm sao có thể không gây chuyện được cơ chứ.

"Bố, nào... mau ăn thêm đậu que đi, ăn no bụng rồi thì sẽ ngủ ngon giấc."

"Mày lo ăn đi, tao tự gắp được."

Giang Đại Hải miệng thì ghét bỏ, nhưng tay lại rất thành thật đưa bát ra nhận thức ăn.

Thấy vậy, Lý Hồng Anh vội cười khen Giang Mạt Ly hiểu chuyện hiếu thảo.

Giang Đại Hải cũng đồng tình, trên mặt cũng nở nụ cười, quay sang nói về việc con gái kế đi nông thôn:

"Tôi đã nhờ người đi cửa sau rồi, để Tiểu Tình xuống điểm thanh niên trí thức ở nông thôn phía Nam, đợi hai năm nữa tôi sẽ tìm cách cho Tiểu Tình về thành phố."

"Thật tốt quá, Tiểu Tình, còn không mau cảm ơn chú Giang!"

Lý Hồng Anh rất vui.

Phía Nam dù là khí hậu, môi trường hay tài nguyên sản vật, đều tốt hơn nhiều so với phía Bắc và vùng biên giới xa xôi, đi đến đó sẽ không quá khổ sở.

Nếu là kiếp trước, Giang Tình cũng sẽ giống như Lý Hồng Anh, mang lòng biết ơn và cảm kích đối với Giang Đại Hải.

Nhưng cô đã chết một lần rồi, mọi thứ đều đã nhìn rõ.

Giang Đại Hải căn bản là một con cáo già giả dối.

Đầu tiên thì để cô thay Giang Mạt Ly xuống nông thôn, sau đó lại giả vờ tốt bụng, thao túng mẹ con họ trong lòng bàn tay.

"Chú Giang, cháu không muốn xuống nông thôn nữa."

Nói xong câu này, cô nhìn về phía Giang Mạt Ly.

Cả nhà những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía Giang Mạt Ly.

Giang Mạt Ly đang nhai một cọng đậu que, thấy mọi người đều nhìn vào mình bèn lèm bèm nói:

"Nhìn tôi làm gì? Không liên quan gì đến tôi, đâu phải tôi bảo cô ta không xuống nông thôn."

"Chị... chị bị ngốc à, nếu cô ta không xuống nông thôn, thì chị sẽ là người phải xuống nông thôn đấy!"

Giang Bằng kêu lên, giống như vừa phát hiện được việc động trời.

Giang Mạt Ly sau đó mới nhận ra, đây là những năm 70, đối với những thanh niên chưa kết hôn, cứ đủ 18 tuổi là phải hưởng ứng chính sách “lên núi xuống nông thôn”.

Trong sách, vì người chị kế Giang Tình này đột nhiên không muốn xuống nông thôn mà Giang Đại Hải đành phải vội vàng gả nguyên chủ đi, để tránh việc phải xuống nông thôn.

Dù hành vi như vậy rất dễ bị bắt để phê bình công khai, nhưng Giang Đại Hải cũng không sợ, vì ông không nỡ để con gái ruột của mình phải xuống nông thôn chịu khổ, càng sợ con gái ruột đi rồi sẽ không trở lại, cả đời sẽ chôn vùi ở vùng nông thôn đó.

Nguyên chủ xinh đẹp nhưng ngu ngốc như heo, nếu không có sự che chở của người bố ruột như ông, thì một khi bước xuống nông thôn, chẳng khác nào chiếc bánh bao thịt rơi vào ổ chó.

Lý Hồng Anh quát mắng con gái:

"Con bé này, con vừa mới nói gì thế, tên đã báo rồi, con nói không đi là không đi được sao?"

Bà ta lo lắng Giang Đại Hải sẽ tức giận.

Giang Đại Hải làm sao có thể không tức giận, chuyện đã nói rồi, đột nhiên lại thay đổi.

"Tiểu Tình, chuyện xuống nông thôn này là làm khổ con rồi, nhưng chuyện này đã quyết định rồi, không thể thay đổi được. Nhưng con yên tâm, bố sẽ cho con một khoản tiền và phiếu lương thực, khi đó xuống nông thôn cuộc sống cũng sẽ dễ chịu hơn, đợi hai năm nữa con về thành phố, bố sẽ tìm cách sắp xếp lại công việc cho con."

Giang Tình đã quyết tâm chống lại sự bất công của số phận, muốn sống một cuộc đời rực rỡ của riêng mình, làm sao có thể bị vài ba lời nói của Giang Đại Hải thuyết phục được cơ chứ.

"Chú Giang, không cần đâu ạ, cháu đã tìm thấy đối tượng rồi ạ, là một quân nhân, chúng cháu chuẩn bị kết hôn rồi."

Lời nói vừa rồi giống như tiếng sét đánh ngang trời, khiến cả gia đình họ Giang, ai nấy đều ngây người.

Gia đình bốn người của Chu Vĩ Quang ở phòng bên cạnh cũng dựng tai lên nghe ngóng chuyện.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc