"Em không tin thì tùy, cứ vậy đi."
Lục Thành lười nói nhiều.
Dù sao thì trước khi ra khỏi nhà sáng nay, anh còn chưa nghĩ đến chuyện đại sự cả đời của mình.
Cứ cho là anh thấy sắc mà nổi ý, nhưng Giang Mạt Ly thì anh nhất định phải cưới.
Chỉ cần nghĩ đến cô, mềm mại đáng yêu như vậy sẽ gả cho anh, rồi sinh cho anh một đống con thì anh đã thấy phấn khích rồi!
...
Sau khi trở vào nhà, Mẹ con nhà họ Mạnh bỏ bữa mà đi về.
Lục Thành thì ăn rất ngon lành, gắp lấy gắp để đống đồ ăn vào bát.
Mắt An Tuệ lườm anh như dao găm:
"Mày còn có tâm trạng mà ăn cơm à, Vi Vi có gì không tốt? Cần nhan sắc có nhan sắc, cần tài năng có tài năng, đặc biệt lại si mê mày như vậy, mày còn không hài lòng điều gì?"
"Người nào thích con thì con đều phải cưới à, vậy chẳng phải con sẽ giống như hoàng đế thời xưa, có ba nghìn mỹ nữ hậu cung sao?"
An Tuệ tức giận khạc nhổ vào anh:
"Phi! Mày nghĩ mày đẹp trai nên có thể mất hết liêm sỉ rồi đúng không? Mày thật sự nghĩ mình là cục cứt chó thơm, ai cũng muốn tranh giành ư? Mày nhìn những người cùng tuổi với mày trong khu tập thể xem, ai mà chưa cưới vợ bế con, chỉ có mình mày vẫn là một ông già độc thân, thật sự làm mất mặt tao mà!"
"Mẹ đừng vội, vài ngày nữa người khác cũng sẽ ghen tị vì mẹ có con dâu ngay thôi mà."
Lục Thành vừa ăn vừa nói, bị sặc thức ăn, ho khan hai tiếng.
An Tuệ nhìn thấy mà xót:
"Mày không thể ăn chậm lại một chút sao, có ai giành với mày đâu!"
"Chiều nay con có việc."
"Về chưa được hai ngày mà suốt ngày chạy ra ngoài thế."
"Con thật sự có việc mà."
Lục Thành nhận lấy bát canh do người giúp việc múc, uống một hơi hết hơn nửa bát, nén cơn ho xuống:
"Mẹ, mẹ mau đưa tiền tiết kiệm của con cho con đi."
Lục Thành quanh năm đóng quân ở biên giới, ăn ở đều trong quân đội, không có gì phải chi tiêu, mỗi tháng tiền trợ cấp gửi về nhà đều do An Tuệ quản lý hộ.
An Tuệ không thiếu tiền tiêu, số tiền đó bà đều để tiết kiệm, coi như để dành tiền cưới vợ cho Lục Thành.
An Tuệ lấy ra sổ tiết kiệm đã cất giữ rồi đưa cho anh:
"Tất cả đều ở đây, nhưng con lấy tiền để làm gì?"
Lục Thành vừa lấy tay mở cuốn sổ tiết kiệm ra, miệng vừa trả lời An Tuệ:
"Mua sính lễ để cưới vợ."
"Thằng nhóc thối, mày có thể nghiêm túc một chút không? Còn dám nói bậy trước mặt tao, tao sẽ gọi bố mày về xử lý mày."
Lục Thành đóng sổ tiết kiệm lại, nhét vào túi:
"Cô ấy tên là Giang Mạt Ly."
"Ai?"
Lục Thành nhe răng cười toe toét:
"Con dâu mẹ, báo cáo kết hôn con cũng đã nộp rồi, không tin mẹ hỏi ông già đi."
Nhận ra con trai mình thực sự nghiêm túc, An Tuệ vừa mừng vừa giận:
"Chuyện lớn như vậy, cũng không nói trước với gia đình một tiếng, mày coi tao với bố mày đều chết hết rồi à?"
Lục Thành đáp:
"Lúc hai người sinh con, cũng đâu có báo trước đâu."
An Tuệ tức đến mức muốn dùng đũa đâm chết anh.
"Sớm biết mày hay làm người ta tức giận như vậy, tao thà sinh ra một miếng thịt xá xíu còn hơn! Mày mau mau cút đi, sau này chuyện của mày tao không quản nữa!"
"Mẹ xem mẹ đi, con không cưới vợ thì mẹ không vui, con cưới vợ thì mẹ cũng không vui, vậy mẹ muốn con thế nào đây?"
An Tuệ tuy giận con trai tự ý quyết định, nhưng cuối cùng con trai cũng chịu giải quyết vấn đề cá nhân, bà đương nhiên vẫn vui.
"Hai đứa quen nhau thế nào? Cô ấy là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi rồi? Bố mẹ làm nghề gì?"
An Tuệ hỏi rất nghiêm túc, Lục Thành cũng trả lời rất nghiêm túc:
"Những điều đó không quan trọng, con cưới vợ chỉ nhìn một điểm, là người con thích."
...
Trong văn phòng chính trị.
Lục Đức Chiêu đeo kính lão, đọc từng chữ từng câu tờ báo cáo trong tay.
"Báo cáo!"
"Vào đi."
Tưởng Tiểu Quang tiện tay đóng cửa văn phòng, đi đến bàn làm việc:
"Thủ trưởng, tôi có chuyện của Tam thiếu muốn báo cáo với ngài."
Lục Đức Chiêu liếc mắt nhìn anh ta một cái:
"Chuyện gì?"
"Tam thiếu, tìm được đối tượng rồi!"
"Chỉ có vậy thôi sao?"
Sự bình tĩnh của Lục Đức Chiêu khiến Tưởng Tiểu Quang rất ngạc nhiên:
"Ngài không phải mong ngóng từng ngày được uống trà của con dâu mời sao? Tam thiếu chịu giải quyết chuyện đại sự cá nhân của mình, ngài không vui sao?"
"Mắt nào của anh thấy tôi không vui?"
Tưởng Tiểu Quang thầm nghĩ: Cả hai mắt đều thấy.
Lục Đức Chiêu "bốp" một tiếng ném báo cáo trong tay lên bàn làm việc:
"Thằng chó chết, không nói một tiếng nào đã nộp báo cáo kết hôn rồi!"
Tưởng Tiểu Quang nhìn vào báo cáo, lúc này mới hiểu được mục đích Lục Thành đến phòng chính trị.
Hành động này, thật sự quá nhanh!
Reng reng!
Tưởng Tiểu Quang nhấc điện thoại, sau khi "alo" một tiếng, đưa cho Lục Đức Chiêu:
"Thủ trưởng, có người tìm ngài."