Lục Thành cao một mét tám mấy, bị An Tuệ cao chưa đầy một mét sáu đuổi đánh, cảnh tượng trông hết sức buồn cười.
Ah, đau quá! Mẹ ơi, mẹ nhẹ tay thôi! Đánh con bị thương, con dâu mẹ sẽ xót đấy!"
Lục Thành quanh năm ở trong quân đội, ngày ngày phải trải qua huấn luyện quân sự tàn khốc, bị vài cái roi lông gà quất xuống thì nhiều nhất cũng chỉ như gãi ngứa, chứ lấy đâu ra mà đau với đớn cơ chứ.
"Xót cái lông gà mày, mày nghĩ bà già này là trẻ con ba tuổi à, mày tưởng mày nói vài câu là có thể lừa được bà già này sao?"
An Tuệ càng đánh càng tức, hận không thể đánh chết con trai mình.
Những năm nay, vì chuyện cưới hỏi của đứa con trai út này mà bà đã lo lắng đến mất ăn mất ngủ, cầu thần bái Phật, mọi cách đều đã dùng hết nhưng thằng nghịch tử này không hiểu được lòng mẹ già, cứ suốt ngày đối đầu với bà.
Mẹ con nhà họ Mạnh nhìn thầy một màn này thì vừa ngượng ngùng, vừa sốc.
Mặc dù đã sớm nghe danh An Tuệ là lão hổ cái, nhưng bình thường khi giao tiếp, An Tuệ đều rất khách sáo và dịu dàng.
Hôm nay là lần đầu tiên bọn họ thấy An Tuệ nổi giận.
Mẹ Mạnh nhìn cô con gái dịu dàng hiền thục, không khỏi lo lắng.
Có một bà mẹ chồng mạnh mẽ và đanh đá như vậy, liệu con gái của bà gả vào đây có thể sống tốt được không?
Lục Thành vừa chạy vừa biện minh:
"Là thật mà mẹ, con không lừa mẹ đâu, con thật sự đã tìm được đối tượng rồi, sao mẹ không tin chứ?"
"Chỉ có quỷ mới tin được mày."
An Tuệ dù sao cũng đã có tuổi, thể lực không được dồi dào, đuổi được hai ba vòng thì không đuổi nổi nữa.
Bà chống một tay vào hông, vừa thở hổn hển vừa nói:
"Mày đưa ảnh ra đây, nếu đưa được ảnh cho tao xem thì tao mới tin!"
"Xem ảnh để làm cái gì, vài ngày nữa con dẫn mẹ đi gặp người thật!"
Thấy hai mẹ con cãi nhau không ngừng, Mạnh Vi nhẹ nhàng lên tiếng xoa dịu cơn giận của An Tuệ:
"Dì Tuệ à, dì bớt giận đi, đừng tức giận mà làm hại sức khỏe, để cháu và Tam ca nói chuyện tử tế nhé."
An Tuệ lườm con trai một cái, ném cây roi lông gà xuống:
"Đi, con mau đưa Vi Vi ra ngoài ăn cơm."
Lục Thành không vui:
"Con không đi, con ăn ở nhà."
Anh đã là người có chủ rồi, còn đi ăn riêng với một cô gái chưa chồng, quả thực không tốt chút nào.
"Ở nhà không nấu cơm cho mày!"
Thấy Lục Thành nói vậy, Mạnh Vi lên tiếng:
"Cứ ăn ở nhà đi ạ, ngoài trời nóng, cháu cũng không muốn ra ngoài. Cứ để dì Mã nấu thêm món gì đó là được. Tam ca, chúng ta ra sân nói chuyện vài câu đi."
Lục Thành thầm nghĩ: Nói chuyện thì vẫn được.
Ra đến sân, Mạnh Vi quay người nhìn Lục Thành đầy tình cảm:
"Tam ca, anh không cần phải nói dối người lớn để từ chối em, trong lòng em anh luôn tồn tại trên cao, là người đàn ông ưu tú nhất trên đời này. Em không cho phép anh mang bất kỳ vết nhơ nào, dù là vì em."
Mạnh Vi cũng không tin Lục Thành thật sự đã tìm được đối tượng.
Cô đã si mê Lục Thành hai mươi năm, vốn dĩ bọn họ là thanh mai trúc mã, từ gốc gác, gia thế, tài năng, dung mạo, cô đều xứng đôi, Lục Thành không có lý do gì để từ chối cô, mà lại tùy tiện đi tìm một người phụ nữ khác.
"Tam ca, em hiểu tình cảm gia đình và đất nước của anh, cũng hiểu rằng anh không muốn bị gia đình ràng buộc, không sao cả, em sẵn lòng đợi anh. Nhưng em vẫn muốn nói với anh, em sẽ không trở thành gánh nặng của anh, em sẽ mãi mãi đứng sau anh, làm hậu phương vững chắc cho anh."
Đối mặt với lời tỏ tình chân thành và nồng nhiệt như vậy, nói không xúc động là giả.
Lục Thành thở dài:
"Tiểu Vi à! Thứ nhất, anh thật sự đã gặp được người mình thích, anh muốn cưới cô ấy; thứ hai, anh luôn coi em như em gái, trước đây là vậy, sau này cũng vậy, chúng ta có thể làm anh em, có thể làm bạn bè, nhưng sẽ không làm vợ chồng. Anh chân thành chúc em sớm tìm được người tốt."
Mạnh Vi đã dồn hết dũng khí của mình để thổ lộ ra nhưng đổi lại là sự từ chối không chút thương tiếc, có thể nói đây là một cú sốc mà cô không có thể tưởng tượng được.
Cô lảo đảo, đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Chỉ tiếc, Lục Thành đối diện cô là một người đàn ông thẳng thắn đúng nghĩa, thấy cô sắp ngã mà mắt cũng không chớp.
Mạnh Vi sau khi ổn định lại thân hình, liền nói:
"Em không tin, Tam ca, em không tin sẽ có người phụ nữ khác lọt được vào mắt anh."