Bên trong ký túc xá yên tĩnh, các bạn cùng phòng cũng không phát ra âm thanh gì nhưng không ai rời giường, không biết là đang ngủ, hay là còn nằm chơi điện thoại.
Sơ Đồng cầm điện thoại di động, ngồi ở trên giường, nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến tiếng đáp khẳng định.
Lạc Chu: "Ừ!"
Thật ra thì lúc đầu khi Sơ Đồng hỏi ra miệng, trong lòng đã có đáp án.
Lần này Lạc Chu gửi tin nhắn WeChat và gọi điện đến, quanh co lòng vòng xuyên thẳng tận trời, ý nghĩa không nằm ngoài việc thông báo cho cô biết hai chuyện…
1. Anh ngã bệnh.
2. Nhà anh không có ai.
Sau khi lấy được câu trả lời, tiếp theo Sơ Đồng nhỏ giọng hỏi: "Là… Bị cảm phát sốt sao?"
Lạc Chu lại "Ừ" một tiếng, sau đó có thể do cổ họng không được thoải mái, nên khẽ ho.
Sơ Đồng vén chăn xuống giường, cô cũng không biết là mấy người bạn cùng phòng ngủ hay thức, sau khi mang dép thì rón rén đi đến bên ban công, rồi mới tiếp tục nói chuyện với Lạc Chu.
"Anh mới nói... Trong nhà của anh chỉ có mình anh?"
"Đúng vậy." Ngữ điệu của Lạc Chu lại trở về như lúc bình thường, đầy biếng nhác: "Đều đi ra ngoài du lịch hết rồi, đáng thương không?"
"..." Sơ Đồng không biết phải trả lời thế nào, chỉ cảm thấy người bệnh này thật sự rất khó hầu hạ, cô hỏi: "Nhà anh chỉ có hai loại thuốc anh gửi cho em sao?"
"Ừ." Lạc Chu lặp lại một lần, cường điệu nói: "Chỉ có hai loại này, em đã nói là dùng không tốt."
Ba chữ "Dùng không tốt" được nhấn mạnh.
Hình như là còn đang chờ cô nói cái gì đó.
"Nếu không…" Sơ Đồng dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Anh Lạc Chu, em đi thăm anh một chút, còn có thể tiện đường ghé qua hiệu thuốc mua giúp anh mấy hộp thuốc cảm mẫu đơn."
Sự trầm mặc ngắn ngủi qua đi.
"Em đã chủ động nói muốn tới…" Anh kéo dài âm cuối nhưng từ trong giọng nói có thể nghe rõ được sự vui vẻ: "Vậy chắc chắn là anh trai phải hoan nghênh."
"..."
~~~
Tối hôm qua sau khi Lạc Chu gửi tin nhắn cho Tùy Dịch nói rời đi trước, còn cảnh cáo cậu ta đừng bao giờ kéo anh tới xem cái buổi concert này nữa.
Lái xe về đến nhà, xử lý một chút công việc, nhân tiện tìm kiếm thông tin về đời tư của tên ca sĩ tên Trần Tố đó.
Vốn sinh ra trong một gia đình không tốt, khi Trần Tố còn nhỏ mới mười mấy tuổi đã phải đến quán bar hát, lúc ấy đã thu hút được lượng lớn người hâm mộ, rồi sau đó bởi vì nɠɵạı hình nổi bật được mấy kẻ tìm kiếm ngôi sao phát hiện, ký hợp đồng với công ty, thực lực vượt qua thử thách, một đường thăng tiếng.
Lạc Chu phát biểu cảm nghĩ: ‘Thường thường không có gì lạ!’
Hát cũng tạm được, dáng dấp cũng chỉ có vậy, hoàn toàn không nghĩ ra người này có cái gì tốt để hâm mộ.
Tìm cái tên này trên Weibo, tất cả Weibo đều đang thảo luận buổi concert tối nay, Ca Ca quá đẹp trai, Ca Ca em có thể nâng anh lên tận trời.
Nhất thời trước mắt hiện lên dáng vẻ Sơ Đồng quay về phía anh hô to "Nhìn rất đẹp".
Thấy có hơi phiền.
Nhưng sự phiền não này rất nhanh liền bị sự không thoải mái trên thân thể dời đi lực chú ý.
Trước đó một ngày Lạc Chu thức cả đêm, buổi sáng lúc thức dậy thì có chút đau đầu nhưng lúc ấy không có để ý. Xem xong buổi concert trở về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ, có thể là bị sự huyên náo ở buổi concert ảnh hưởng, hơn nữa đi ra ngoài còn mặc ít nên hứng gió lạnh, sáng hôm sau vừa tỉnh lại liền nhận ra bản thân có gì đó không ổn.
Thân thể Lạc Chu coi như khỏe mạnh, nɠɵạı trừ một lần vì xã giao uống rượu quá độ mà phải nhập viện ra thì bình thường không bị cảm vặt, có thể một năm chỉ bị một hai lần.
Cũng bởi vì như vậy, mỗi một lần cảm mạo đều không dễ khỏi.
Người trong nhà đều có đôi có cặp đi ra ngoài du lịch, rất đúng dịp, tài xế và dì giúp việc trong nhà thấy không có việc gì liền xin nghỉ về thăm nhà, cho nên chỉ còn lại một mình anh.
Theo như trước kia mà nói, anh uống thuốc xong ngủ thiếp đi hai ngày, đến khi không chịu được nữa thì gọi bác sĩ gia đình, đoán chừng bệnh này cứ như vậy sẽ khỏi.
Nhưng không biết tại sao, có lẽ là vào thời điểm ngã bệnh não bộ tương đối kỳ lạ, có lẽ là mấy tháng nay tiếp xúc với người đó quá nhiều.
Nên người mà Lạc Chu nghĩ tới trước tiên, chính là cái đuôi nhỏ tối hôm qua còn mới gặp.
Sau đó cũng không có suy nghĩ nhiều, dưới tình trạng cả người choáng váng, nhảy xuống nhà tìm thuốc cảm, chụp cho cô xem, lại không chờ được cô trả lời lập tức gọi điện thoại đến.
Vốn lần đó khi cúp điện thoại, anh còn tưởng rằng Sơ Đồng không hiểu ý của anh, thật không ngờ, quả nhiên ngộ tính của cô rất cao.
Thời điểm Sơ Đồng đến, Lạc Chu đi ra ngoài mở cửa cho cô.
Hiện tại đã tháng mười một, thành phố C là thành phố điển hình của kiểu thời tiết đông lạnh hạ nóng, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm trong ngày khá lớn, hôm nay Sơ Đồng ăn mặc rất hợp mùa, áo khoác màu trắng như tuyết rất dày, khăn quàng cổ màu xanh đậm. Nửa gương mặt của cô chôn ở trong khăn quàng cổ, chỉ lộ ra một đôi mắt to, xinh đẹp.
Khoảng khắc Lạc Chu nhìn thấy ánh mắt này của cô, đột nhiên trong lòng buông lỏng.
Rất khó để hình dung loại cảm giác đó, giống như là ở thời điểm cực độ khát nước đụng phải dòng suối trong veo, ngay cả nhức đầu, nóng sốt đều ở trong nháy mắt này tản đi không ít.
Anh mở rộng cửa để cô đi vào.
Sơ Đồng vốn là bởi vì câu nói sau cùng của anh trong lúc hai người trò chuyện mà nghẹt thở, lúc mua thuốc, bên tai cứ không ngừng hồi tưởng lại câu "Em đã chủ động muốn tới" kia của anh …Giống như là lời nguyền ma ám.
Rõ ràng là anh điên cuồng phát ra ám hiệu, cô mới đến.
Dù cho Lạc Chu nói thẳng một câu anh bị bệnh, nhất định Sơ Đồng cũng sẽ đến thăm anh vì hôm nay là chủ nhật….
Nhưng anh lại cứ nói chuyện kiểu… Không! Biết! Xấu! Hổ! Như vậy!
Có điều loại căm giận này đến khi gặp được anh đã hoàn toàn biến mất.
Da Lạc Chu vẫn rất trắng, hơn nữa còn là cái loại trắng mà dù có phơi nắng cũng không bị đen nhưng hôm nay có thể nhìn ra sắc mặt anh rất kém, đôi môi cũng nhợt nhạt đến độ trắng bệch, anh mặc đồ ở nhà, cả người đều mang theo dáng vẻ của người mang bệnh.
Anh mở miệng trước, bên môi mang theo chút vui vẻ nói: "Nhanh vậy sao!"
Sơ Đồng giơ đồ trong hai tay lên, Lạc Chu bước từng bước về phía trước, tựa hồ là muốn giúp cô xách đồ. Cô chuyển hết đồ sang tay trái, đưa tay phải trống không ra đẩy anh nói: "Anh không biết là mình đang ngã bệnh sao? Mặc ít như thế còn ra ngoài làm gì?"
Giọng nói của cô vô thức mang theo chút nóng nảy.
Lạc Chu sửng sốt.
Lạc đại tổng tài rất hiếm khi bị người ta dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, thường thường đều là anh chất vấn người khác thay vì bị chất vấn.
Đối mặt với cơn cáu kỉnh bất thình lình của cô, anh trầm mặc ba giây mới nói: "Có thể, là vì gấp gáp đi đón em!"
"…"
Sơ Đồng hít sâu mấy lần, đóng cửa cổng nhà anh lại, đẩy anh đi thẳng vào cửa lớn biệt thự.
Chờ khi vào bên trong nhà, mới lần nữa cảm nhận được sự ấm áp, Sơ Đồng vừa đổi giày vừa oán trách: "Anh Lạc Chu, khó trách anh đổ bệnh."
Lạc Chu tựa vào bức tường chỗ cạnh cửa ra vào, không rõ nên hỏi lại: "Hửm?"
"Anh chắc là bởi vì tối hôm qua mặc quá ít nên mới có thể bị cảm." Sơ Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói thanh thúy dễ nghe vang vọng ở phòng khách: "Hôm nay lại còn như thế này, coi như là đi mở cửa cho em cũng có thể khoác thêm cái áo khoác rồi đi mà, anh cứ thế mà đi ra ngoài, không chú ý gì cả, đừng nói là thuốc cảm mẫu đơn, dù có là thuốc cảm cỏ bốn lá cũng không cứu được anh."
"…"
Ây, cô gái nhỏ này vậy mà thật sự rất biết nói móc người ta.
Nhưng lời này của Sơ Đồng cũng đúng, Lạc Chu không có lời gì để đáp trả, gật đầu một cái nói: "Ừ, lần sau anh sẽ chú ý."
"…"
Lần này đến phiên Sơ Đồng cứng họng.
Cô đã chuẩn bị xong tinh thần Lạc Chu sẽ đốp chát lại nhưng không ngờ anh lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Không đợi cô suy nghĩ nên nói cái gì mới tốt, Lạc Chu đang tựa vào bên tường nhìn cô hỏi: "Sao hôm nay không mặc váy ngắn?" Anh hơi nhíu mày nói: "Ngày hôm qua lạnh như vậy, không phải còn mặc à!"
"Lạnh cũng là ở bên ngoài, em với bạn em cũng không đi ra bên ngoài." Sơ Đồng lẩm bẩm một câu: "Hơn nữa việc đó cũng không phải là em mong muốn, em chỉ là mặc theo bạn em mà thôi."
Mặc dù lúc cùng ăn cơm với Tân Oánh, hai người hấp dẫn tỷ số quay đầu lại siêu cấp cao nhưng nghĩ đến ngày hôm qua cũng bị anh nhìn thấy, Sơ Đồng lo lắng không biết bộ đồ đó của mình có quá mức lố lăng ở trong mắt của anh hay không?
Cô có chút không được tự nhiên nói sang chuyện khác: "Cái đó anh ăn sáng chưa?"
"Chưa ăn."
Sơ Đồng vòng qua bên cạnh anh, đi về phía bàn ăn nói: "Em mua ở gần trường học." Cô đặt hết đống đồ linh tinh lên bàn, quay đầu nói: "Anh ăn một chút đi, trước tiên phải ăn cơm mới có thể uống thuốc."
Lạc Chu "Ừm" một tiếng, chậm rãi đi tới, nhìn Sơ Đồng bày bữa ăn sáng, anh ngồi xuống phía đối diện cô.
Vì không để cho bệnh nhân có cảm giác mình bị phân biệt đối xử, Sơ Đồng cũng không mua cho mình món ngon nào khác, hai người đều dùng chung canh suông với cháo loãng nhạt nhẽo.
Ăn chưa tới hai miếng, Sơ Đồng ngẩng đầu quan sát người đối diện, nhìn mấy giây, tựa hồ cảm thấy Lạc Chu có chút miễn cưỡng.
Cô ngẫm nghĩ một chút, mở miệng hỏi anh: "Anh trai, anh không thích ăn cháo sao?"
Lạc Chu thả cái muỗng trong tay xuống nói: "Không phải vậy."
"…"
"Chủ yếu là…" Đột nhiên anh nhìn về phía cô cong môi nói: "Anh còn tưởng rằng là cái đuôi nhỏ sẽ nấu cho anh, nên vô cùng mong đợi."
Người đàn ông này mới vừa húp vài hớp cháo, đôi môi đã khôi phục chút huyết sắc, màu hồng phơn phớt, còn có một tầng ánh nước mỏng.
Sơ Đồng bị nụ cười của anh làm cho gương mặt nóng lên, nhịp tim nhảy lên thình thịch, lập tức vùi đầu húp cháo hòng che giấu.
Cô khai thật: "…Em nấu không có ngon đâu!"
"À!" Lạc Chu tiếp nhận câu chuyện nói: "Vậy nên em thật sự sẽ làm?"
Sơ Đồng gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì anh trai em dạ dày không tốt, cho nên em học nấu cháo với mẹ."
Lạc Chu nhìn chằm chằm cô nửa ngày, không nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt, cuối cùng nói một câu không thể giải thích được: "Vậy anh em đúng thật là hạnh phúc."
"…"
~~~
Bữa ăn sáng kết thúc trong trầm mặc.
Mặc dù khuôn mặt Lạc đại thiếu không tình nguyện nhưng vẫn ăn sạch cháo.
Thuốc không thể uống ngay sau khi ăn, mà phải đợi khi thức ăn tiêu hóa một lát mới được. Dọn dẹp cái bàn ăn sơ qua một chút, Sơ Đồng giúp anh tìm được nhiệt kế điện tử, ngồi ở trên ghế salon đo nhiệt độ.
Ngược lại Lạc Chu rất phối hợp, có thể là bởi vì không thoải mái, cũng không có sức lực để nói lời đáng ghét với cô, mí mắt khép hờ, nhìn còn có chút đáng thương.
Nhiệt kế hiện lên con số "38. 5", Sơ Đồng vô thức cau mày: "Nhiệt độ này là cao rồi, tại sao anh không kêu bác sĩ tới xem thử?"
Không phải nhà họ Lạc nên có bác sĩ tư nhân có thể tùy thời gọi đến sao?
"Bởi vì không thích." Lạc Chu đáp.
"…" Sơ Đồng im lặng: "Không thích cũng không phải là lý do để không gọi bác sĩ khi ngã bệnh." Cô dừng một chút, không nhịn được nói: "Anh trai, sao anh giống con nít vậy, từ lúc ŧıểυ học em đã không còn cái suy nghĩ này."
Lạc Chu cũng không thèm để ý giọng điệu của cô, lười biếng nói: "Uống thuốc có thể khỏi bệnh, tại sao phải khám bác sĩ?"
"Chuyện đó đương nhiên không giống nhau." Sơ Đồng phản bác: "Khám bác sĩ khỏi nhanh hơn."
"Anh cho em một phép so sánh." Bất chợt lúc này Lạc Chu hỏi cô: "Em ghét ăn trái cây gì nhất?"
Sơ Đồng không biết anh có ý gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: "Sầu riêng."
Lạc Chu nói tiếp: "Vậy bây giờ nếu em mắc một loại bệnh, ăn xoài cũng có thể khỏi, ăn sầu riêng cũng có thể khỏi, chỉ là sầu riêng có thể khiến em khỏe nhanh hơn một chút, em chọn cái nào?"
Sơ Đồng: "… …Xoài."
Mặc dù biết rõ là ngụy biện nhưng cô lại bị thuyết phục.
Sau khi ăn sáng được nửa tiếng.
Sơ Đồng đi pha thuốc cảm mẫu đơn, thời điểm Lạc Chu uống thuốc cô vẫn đứng ở bên cạnh nhìn, cuối cùng anh uống xong liếc nhìn cô một cái: "Thế nào? Khám bệnh còn phải xem cả việc uống thuốc?"
"Không phải vậy." Sơ Đồng lắc đầu một cái nói: "Em còn tưởng rằng, anh sẽ nhăn mày nhăn mặt không muốn uống."
Mặc dù thuốc cảm mẫu đơn dùng tốt nhưng đắng cũng là đắng thật, Lạc Chu lại uống vô cùng thoải mái, cứ như uống nước.
Hơn nữa anh mới vừa rồi còn nói mình không thích gặp bác sĩ, đương nhiên là Sơ Đồng sẽ cảm thấy anh rất ngây thơ, không thích uống thuốc.
"À…" Lạc Chu kéo dài giọng nói: "Thì ra là muốn nhìn anh trai bị xấu mặt."
"…"
Sơ Đồng không muốn ba hoa với anh, nghiêm mặt nói: "Uống thuốc xong rồi thì anh đi ngủ một giấc đi, nếu như tỉnh lại còn chưa hạ sốt, phải kêu bác sĩ tới."
Lạc Chu ậm ừ, sau đó làm động tác đứng dậy theo quán tính, tay vịn lấy ghế salon ở bên cạnh, bất chợt cúi đầu, cả người dừng lại bất động.
Sơ Đồng sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh anh hỏi: "Anh Lạc Chu, sao rồi?"
"Đầu choáng váng, nghỉ một chút."
Anh đứng đó chờ lấy lại tinh thần, cho nên mãi vẫn không ngẩng đầu lên, qua thật lâu mới lần nữa ngẩng mặt lên nói: "Được rồi, anh đi lên lầu."
Lần này thuận lợi đứng lên nhưng nhìn cũng không ổn.
Đầu óc Sơ Đồng không chút suy tư, trực tiếp đưa tay ra ôm lấy cánh tay của anh nói: "Em đỡ anh."
Sau khi nói xong mới ý thức được mình đang làm cái gì, không biết người này có thể suy nghĩ nhiều hay không, đụng phải lòng bàn tay của anh, cả người cô lập tức trở nên nóng rang.
"…Được."
Không nghĩ tới, ngược lại Lạc Chu không có chút chướng ngại nào cứ tự nhiên mượn lực của cô.
Không chỉ có như thế, anh còn điều chỉnh tư thế của hai người, khoác cánh tay lên trên vai của cô, càng thêm dễ dàng mượn lực.
Sau đó còn cười nói: "Cảm ơn cái đuôi nhỏ!"
"…"
Một loạt động tác như vậy, nhất thời khiến cho Sơ Đồng thu hồi tất cả ý định mờ ám không nên có, đàng hoàng đỡ anh lên lầu.
Tốc độ đi bộ của hai người chỉ hơi chậm hơn chút so với người bình thường, Lạc Chu cũng không có đè hết cả người lên vai cô, chẳng qua chỉ là gác hờ treo ở phía trên, thậm chí còn không có cảm giác nặng.
Hai tay của Sơ Đồng trở nên rất lúng túng, cô không có chỗ đặt tay, cô suy nghĩ một chút tư thế chính xác… Chắc tay phải thì đỡ lấy cánh tay của anh đang gác trên vai, còn hình như tay trái nên đỡ hông của anh.
Sơ Đồng đấu tranh trong lòng mấy giây, thời điểm sắp bước lên cầu thang, tay trái lặng lẽ khoác lên.
Cũng không biết anh có nhận ra được không?
Quần áo trên người Lạc Chu rộng thùng thình, cho nên vì để tránh việc tiếp xúc quá gần, Sơ Đồng liền trực tiếp níu lấy quần áo của anh.
Nhưng tay vẫn có cảm giác.
Luôn có thể cảm nhận được.
Thỉnh thoảng, ngón tay cách lớp vải chạm vào da thịt, theo phản ứng tự nhiên Sơ Đồng liền ước lượng ở trong đầu, cuối cùng… Cho ra một kết luận thắt lưng anh rất tinh tế.
"…"
Dừng! Dừng lại…
Cô miễn cưỡng đè xuống suy nghĩ lung tung của mình, tay cách hông của anh xa hơn, đi lên một bậc thang đều rất cẩn thận nhìn dưới chân, chỉ sợ một chút bất cẩn, sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trên cầu thang.
Cuối cùng cũng an toàn đến đích.
Đây là lần thứ hai Sơ Đồng bước vào phòng của Lạc Chu.
Nhớ lần trước lúc tới, Sơ Đồng tức giận anh cười nhạo cô phơi nắng đen da, lại bởi vì mình mắng anh mà nói xin lỗi trước. Cũng may cuối cùng anh cũng nói xin lỗi với cô, hai người liền chính thức làm lành.
Giờ cách khi đó, đã qua hơn một tháng.
Lúc ấy quan hệ với anh còn chưa thân thiết như lúc bé, mỗi một câu nói đều phải cân nhắc hồi lâu, hiện tại lại có tiếp xúc thân mật như vậy… Mặc dù là dưới tình huống đặc thù.
Phòng của Lạc Chu rất lớn, bày biện cũng rất đơn giản, giường với chăn bông cùng màu xám tro, là một loại phong cách thoạt nhìn rất lạnh lẽo, rất cao cấp.
Sau khi Sơ Đồng đỡ anh ngồi xuống giường, Lạc Chu liền buông lỏng tay, cô đứng ở mép giường còn chưa nói gì, anh đã ngẩng đầu hỏi trước: "Hôm nay em có việc gì không?"
Sơ Đồng lắc đầu một cái đáp: "Không có."
"Vậy em nghe đã từng nghe qua một câu nói…" Lạc Chu đưa tay ra phía sau, rất tự nhiên nói: "Giúp người giúp cho trót, tiễn Phật tiễn đến tây thiên."
"…"
Sơ Đồng nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, phát hiện anh không phải là nói giỡn.
Bình thường người này cao ngạo, lạnh lùng, đáng ghét, thích nói lời độc ác, bây giờ lại cực kỳ nghiêm túc ở đây vòng vo với cô, rất nghiêm túc ra ám hiệu với cô, em không thể cứ đi như vậy.
Cho nên…
Anh như thế này bỗng có một chút xíu đáng yêu.
Đột nhiên Sơ Đồng không nhịn được cảm thấy buồn cười, cô mím môi, nhịn xuống vui vẻ nói: "Chưa nghe nói qua."
"Vậy bây giờ em đã nghe anh nói rồi!" Lạc Chu thong thả nói: "Có gợi ý gì không?"
"Có." Sơ Đồng gật đầu một cái.
"Ừ!"
"Anh trai!" Sơ Đồng hơi cúi người xuống, vừa đúng khoảng cách nhìn thẳng vào anh, thật sự nghiêm túc nói: "Trước khi anh khỏi bệnh, em sẽ không đi!"