Sơ Đồng không rõ những câu nói của "Lạc Chu" trong bài viết, cùng với chi tiết bão tuyết tháng sáu… Đây là đang ngụ ý oán hờn?
400L [Kết thúc Mưa gió Đồng Chu]: ‘Tựu tương (*), nói tôi từ chim bồ câu chuyển sang tàu lượn siêu tốc cũng là hợp tình hợp lý… Kết thúc đột ngột này thật sự làm cho tim tôi như nghẹn thắt, chờ tôi vượt qua cơn đau lòng này lấy lại tinh thần, ngắm trúng được đôi nào sẽ quay lại viết tiếp (Còn phải chờ khi bài tập chuyên ngành của chúng ta ít đi), tóm lại, có duyên sẽ gặp lại mọi người tạm biệt ha ha~ [Vẫy khăn tay]’
(*) Một bài hát (https://www.youtube.com/watch?v=-tYfx6MnSnk)
―― Đây là lời cuối cùng mà chủ nhà để lại.
Bên dưới bài đăng chia ra rất nhiều loại, có người cố níu kéo, có người dở khóc dở cười đối với cái kết, nhiều hơn là vận dụng trí tưởng tượng bắt đầu thiết lập cái kết mới.
401L [= =]: ‘Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha bão tuyết tháng sáu thật có lỗi, tôi phải bật cười thành tiếng, cách màn hình tôi cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của chủ nhà 23333.’
402L [= =]: ‘Woc câu chuyện của chủ nhà khúc đầu thật là ngọt, ôi ôi ôi ôi tôi thích sự chênh lệch tuổi tác này quá, Lạc Chu ngoài mặt cao ngạo lạnh lùng là thế nhưng sau lưng thì bỉ ổi, vừa bỉ ổi vừa đẹp trai, học muội C là ŧıểυ tiên nữ mỏng manh, hai người là tuyệt phối! Có em gái nào đề cử cho tôi một quyển ŧıểυ thuyết tương tự được không? Nhưng tôi có một yêu cầu! Muốn HE! Không muốn từ người yêu đùng cái biến thành anh em.’
403L [= =]: ‘Mưa gió Đồng Chu kết thúc, thanh xuân của ông đây cũng không còn nữa.’
404L [= =]: ‘Tôi vẫn nên ngoan ngoãn với cp của em gái thái tử điện hạ đi thôi, Tô Đường còn chưa đủ ngọt sao? Tôi ghép đôi thái tử độc miệng này làm gì, aiz!’
…
L [= =]: ‘? Chỉ có một mình tôi cảm thấy có điều gì không đúng sao? Chủ nhà chờ chút, tại sao cứ chắc chắn là kết thúc anh em như vậy??? Tôi biết cái kết bạn viết giám định anh em là giả nhưng bọn họ cũng đâu phải là anh em ruột, bạn tỉnh táo lại một chút được không?’
Trong nhà biết = Từ nhỏ biết = Thanh mai trúc mã, trong nhà biết = Cha mẹ hai bên đều sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, cho nên, trong nhà biết là anh em không lẽ không có khả năng thành đôi sao??
Đã nhiều năm như vậy Lạc Chu không có bạn gái, ai biết có phải là đang đợi học muội C hay không!!!
L [= =]: ‘…Tôi thấy hơi sửng sốt, chị em lầu trên tôi cấp bút cho bạn, bạn tới viết đi!!’
L [= =]: ‘Woc lầu trên??? Mẹ nó thần tiên tỷ tỷ nào đây! Tôi lại có thể lần nữa đứng lên, tôi vẫn có thể ghép đôi!’
L [= =]: ‘A a a thanh mai trúc mã, anh trai em gái, tôi + 1, tôi yêu yêu!! Chủ nhà mau trở lại a a a a! Cho Lạc Chu một sắp xếp yêu thầm được không!!!! Tôi muốn nhìn thấy thái tử điện hạ hờn dỗi âm thầm thích học muội C!!!’
…
Sơ Đồng xem bài đăng này ngắt đoạn nhưng dù sao thì các phe vẫn còn đang đấu tranh, giữa chừng vẫn có rất nhiều người đến lấy nước, cô lập tức phải dừng xem để ghi chép tên và mã số cho người ta.
Còn phải ứng phó với những lời trêu chọc của một số học trưởng tự cho là bản thân rất tuấn tú thế nhưng kỳ thật họ rất láu cá.
Bị chọc ghẹo cho tới trưa, Sơ Đồng càng lúc càng có cảm giác tâm mình vững như đá, bất vi sở động (*).
(*) Bất kể người khác nói gì hoặc cám dỗ bạn thế nào, bạn vẫn có thể giữ vững ý định và nguyên tắc ban đầu của mình và giữ vững lập trường.
Tân Oánh ngồi ở bên cạnh cắm đầu vào điện thoại quá lâu, giờ đứng lên hoạt động thắt lưng và cổ rồi nhìn sang Sơ Đồng nói: "Sao rồi, xem xong rồi sao bảo bối! Cảm nghĩ thế nào?"
"…"
Cảm nghĩ quá phức tạp, không tiện để hình dung.
Người viết câu chuyện này miêu tả quá nhiều phân cảnh thân mật của "Học muội C" và "Lạc Chu", ví như nắm tay, ôm, hôn, Sơ Đồng vừa đọc đã cảm thấy mặt mình nóng lên, cả người giống như là muốn bốc hơi, ánh mắt cũng không dám dừng lại ở trên màn hình quá ba giây, cô sợ người ta nghĩ là mình bị cảm nắng.
Sơ Đồng hàm hồ nói: "Mình có thể có cảm nghĩ gì được… Chỉ thấy các cô ấy thật sự rất tài năng."
Trực tiếp thay cậu ấy bổ não nhiều như vậy cậu ấy lại không chút mảy may dao động.
"Aiz…" Đột nhiên Tân Oánh thở dài một hơi.
Sơ Đồng có chút nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Thật ra thì mình, cho cậu xem những bài đăng này không chỉ vì nó nhắc tới cậu." Tân Oánh nói tiếp: "Mà là bởi vì, mình muốn thử dò xét ý tứ của cậu một chút, xem thử cậu đối với việc ghép cp giữa cậu với học trưởng Lạc Chu có cảm nhận thế nào, dù sao thì dựa theo miêu tả của đêm liên hoan hôm đó, anh ấy đối với cậu là đặc biệt tốt… Nhưng mình không ngờ cậu xem xong rồi mà vẫn không có cảm giác gì!"
"…"
Sơ Đồng thấy rối rắm.
Tuy nói chuyện kia của cô cho đến bây giờ vẫn chưa nói với bất kì ai nhưng đây là Tân Oánh, trước kia không nói với cậu ấy là bởi vì lúc ấy Lạc Chu đã đi rồi, Sơ Đồng sợ cậu ấy biết mình thích một người cách nhau cả ngàn dặm, một anh trai lớn hơn cô vài tuổi, sẽ thấy cô ngốc nghếch. Hơn nữa ở độ tuổi thiếu nữ nhạy cảm kia, cô thấy ngượng nên không nói.
Mà bây giờ… Đã ở chung một thành phố với Lạc Chu, còn xảy ra không ít chuyện, nếu còn không nói thì hình như có hơi kỳ lạ.
Sơ Đồng lên tiếng: "Thật ra thì mình…"
"Ôi chao ôi chao, ngẫm lại một chút thì…" Sơ Đồng đang định thẳng thắng, đột nhiên Tân Oánh cắt ngang lời cô, tự mình phủ nhận: "Mình ngẫm lại một chút thì cậu từng nói là hai người đã quen biết nhau từ lúc nhỏ, một khoảng thời gian dài như vậy cho tới nay cậu đối với anh ấy vẫn không có cảm giác gì, vậy hiện tại càng không thể có."
Sơ Đồng: "…"
Sau khi bị cắt ngang, lời muốn nói cũng thu lại.
"Có điều, nếu như đến cả học trưởng Lạc Chu mà cậu cũng không thích, vậy thì cậu thích kiểu thế nào?" Vẻ mặt Tân Oánh đăm chiêu, đột nhiên thấy lo lắng thay cho chị em tốt về chuyện chung thân đại sự.
Rồi sau đó còn chưa tới ba giây, trong đầu Tân Oánh thoáng qua chuyện ngày hôm qua Sơ Đồng nói với mình chuyện tinh tinh hồi cấp ba mới tỏ tình với cậu ấy, thiếu chút nữa cô đứng bật dậy từ trên ghế, lập tức nhào tới ôm vai của Sơ Đồng nói: "Đừng nói với mình là tên cầm đầu nhóm tinh tinh nha! A a a a a van xin cậu, bảo bối Đồng Đồng! Ban Thảo lớp mình cũng tốt mà, chọn ai cũng được, ngàn vạn lần đừng chọn cậu ta! Mình thật sự không thích kẻ cơ bắp đâu, mình vừa nghĩ tới chuyện chị em xinh đẹp như tiên nữ giáng trần của mình phải làm bạn gái tên to con đó, mình chỉ hận không thể chọc mù hai mắt…"
Mặt Sơ Đồng đầy vạch đen, lớn tiếng ngăn lại suy nghĩ lung tung của Tân Oánh: "Cậu nghĩ đi đâu vậy? Sẽ không đâu!"
Dừng một chút, cô mới bổ sung thêm.
"Đại khái thì mình, trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không trở thành bạn gái của bất kỳ ai!"
Tân Oánh nghe nói như thế, vui mừng nói: "Vậy được, mình cũng không nói chuyện yêu đương, mình chỉ một lòng theo đuổi thần tượng, toàn bộ tấm lòng của mình đều đã dành cho Ca Ca, chị em tốt phải độc thân với nhau!"
Sau đó lại cắm đầu vào điện thoại làm việc của mình.
Trong đầu Sơ Đồng thoáng qua khuôn mặt của Lạc Chu, cùng với dáng vẻ vừa cười vừa nói chuyện với cô của anh khi đó: "Người theo đuổi anh quá nhiều, anh trai là sợ em quản không xuể!"
Nếu như yêu, trừ phi, cô không còn thích người kia nữa.
Nhưng mà.
Cô đã cố gắng bao nhiêu năm, cũng không có cách nào có thể từ bỏ thói quen thích anh.
~~~
Sau ba ngày đại hội thể dục thể ȶᏂασ kết thúc, liền tiến vào thời kỳ khẩn trương nhất từ khi khai giảng vào tháng chín cho tới nay.
Các hạng mục tham gia trong đại hội thể dục thể ȶᏂασ có tính giải trí lớn có thể khiến mọi người vô thức thư giãn, thêm nữa trong lúc đó không có bài tập, các viên vận động phải tham gia huấn luyện, đội ngũ diễu hành diễn tập với quốc kỳ, những câu chuyện phiếm về người giơ biểu ngữ của các khoa trên diễn đàn, v.v bận rộn không xuể, trước trước sau sau đại khái trong suốt một tuần lễ, nhóm sinh viên đều là đùa đùa giỡn giỡn trôi qua.
Như đã nói, tháng mười một mỗi khoa đều đều sắp xếp rất nhiều bài kiểm tra hoặc các cuộc thi nhỏ, một số bài thi dựa theo tỷ lệ sẽ được tính vào điểm tổng thành tích cuối kỳ, một số thì cộng vào điểm học phần bình thường, tóm lại đều phải nghiêm túc đối đãi.
Bình thường việc học của khoa máy tính đã nhiều và nặng, giờ đối với các cuộc thi và các bài kiểm tra này không thể để rơi vào thế yếu. Bầu không khí trong ký túc xá của Sơ Đồng cũng thay đổi, từ thứ hai đến thứ sáu, mỗi ngày khi bốn người từ thư viện trở về là đến thời gian rửa mặt, đi ngủ, thời gian giải trí ít đến đáng thương.
Rốt cuộc cũng làm xong bài thi cuối kỳ, Sơ Đồng nộp bài thi trước đi ra khỏi phòng học, đột nhiên có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Vào cuối cấp ba, sau khi có kết quả tuyển thẳng, cô chưa từng học tập mệt như vậy.
Không riêng gì bản thân học tập mệt mỏi, với tư cách là người hiểu chuyện nhất ký túc xá, thời điểm học tập cô còn phải phụ trách giảng giải cho bạn bè cùng phòng.
Hôm nay là thứ Sáu, tối nay, thần tượng của Tân Oánh muốn sẽ có buổi concert ở sân vận động trung tâm thành phố, cô đã sớm đi nghe ngóng thời gian Sơ Đồng kết thúc cuộc thi, hơn nữa còn hẹn cô đi chung.
"Mình theo đuổi thần tượng bấy lâu nay cũng phải để chị em tốt đi xem thử! Vé của Ca Ca mình siêu cấp khó giành, lần này số mình tốt cướp được hai vé, bữa tiệc nghe nhìn miễn phí, cậu có động lòng không?" Lúc ấy Tân Oánh nói như thế để hấp dẫn cô.
Nói thật, thật ra thì cô không chút động lòng nhưng suy tính đến việc từ sau khi đến thành phố C, hình như đã lâu lắm rồi Sơ Đồng chưa đi chơi riêng với Tân Oánh, hơn nữa thời gian vừa đúng lúc cuộc thi kết thúc, Sơ Đồng liền lập tức đồng ý, coi như hiểu biết thêm về sức hấp dẫn của thần tượng cậu ấy, nhân tiện bồi dưỡng tình chị em.
Thi xong là năm giờ chiều, hai người hẹn nhau xong xuôi sáu giờ lên đường.
Năm giờ rưỡi, thời điểm Tân Oánh tới ký túc xá tìm cô, Sơ Đồng sợ hết hồn.
Tân Oánh mặc áo khoác màu bò đậm tán đinh, váy ngắn màu đen, phía dưới là giày Martin, lộ ra đôi chân thon dài vô cùng mê người, phong cách ăn mặc siêu punk (*). Lớp trang điểm trên mặt cũng rất hợp với tạo hình, vốn là người xinh đẹp ngọt ngào vậy mà tối nay cậu ấy lại hóa thân thành lạnh lùng girl.
(*) Xuất hiện vào khoảng giữa thập niên 1970 tại Pháp, 'Punk' là sự ngổ ngáo và nổi loạn. Quan điểm của những người theo xu hướng này là coi thường các chuẩn mực xã hội và bộc lộ chính kiến của mình qua cách ăn mặc không theo lề thói gì cả. Họ phản đối chế độ xã hội thời bấy giờ, chính sách nhà nước đen tối, không có tương lai… Thanh niên bỏ nhà đi bụi, họ sống như anh em ngang bằng nhau, không quan tâm giàu nghèo, địa vị. Họ mang theo mình những trang phục cực ngầu rách rưới đậm chất riêng.
Sơ Đồng nhớ ra thần tượng của cậu ấy chính là ca sĩ hát nhạc rock, bừng tỉnh đại ngộ, trêu ghẹo nói: "Cậu có thể ăn mặc thành ra thế này, đúng là phu xướng phụ tùy!"
Tân Oánh lập tức nhếch miệng cười nói: "Cậu đúng là biết nói chuyện!"
Sau đó hào hứng chạy đến trước mặt Sơ Đồng nói: "Mình đã nói với cậu rồi, nhất định tối nay tất cả mọi người ở buổi concert đều sẽ ăn mặc như mình, canh suông nhạt nhẽo không thích hợp với buổi concert, mình sẽ trang điểm cho cậu tương tự, tối nay chúng ta phải đẹp nhất ở khu VIP."
Cuối cùng xác thực đã trang điểm rất tốt nhưng trong mớ quần áo của Sơ Đồng tìm không ra được cái gì lạnh lạnh, Tân Oánh lại vội đi về lấy quần áo của mình tới cho cô mặc.
Sơ Đồng nhìn cái váy ngắn trên tay chị em tốt thì nói: "…Cũng đã tháng mười một rồi, chúng ta sẽ không chết rét ở bên ngoài chứ!"
Tân Oánh khoát khoát tay nói: "Không sao, vừa ra khỏi cổng trường chúng ta liền thuê xe, xuống xe liền đi vào sân vận động, yên tâm, toàn bộ hành trình đều có máy điều hòa, chỉ ở bên ngoài có mấy phút."
Đích xác là Tân Oánh có kinh nghiệm, dọc theo đường đi cả hai người đều không ai đông lạnh, trước tiên là ăn cơm tối, đến khoảng tám giờ mới đi theo dòng người đi vào chỗ ngồi. Khu VIP đắt tiền có quyền ưu tiên, cho nên không cần phải chen chúc.
Hai người không có lập tức vào đi vào chỗ ngồi, mà đến phòng rửa tay trước, lúc buổi concert sắp bắt đầu mới đi vào chỗ.
Phía dưới sân khấu của sân vận động chính là chỗ ngồi của khu VIP, góc độ quan sát rất tuyệt, Sơ Đồng đi theo sau lưng Tân Oánh tìm chỗ ngồi, chờ đến khi cô nhìn thấy số ghế của mình, lập tức tăng nhanh bước chân, lại không cẩn thận đụng phải đầu gối người đang ngồi.
―― Đôi chân này thật là dài, vậy mà cũng có thể gặp được.
Trong đầu Sơ Đồng toát ra một ý nghĩ.
Rồi sau đó cô cúi đầu hối lỗi: "Thật ngại quá, tôi…"
Khi chạm phải ánh mắt của người nọ, cô lập tức sửng sốt.
"…"
Khuôn mặt thối quen thuộc này, cùng đôi mắt đào hoa kia, Sơ Đồng kinh ngạc thốt lên: "Anh Lạc Chu! Tại sao anh lại ở chỗ này?"
"…" Lạc Chu nhìn cô chằm chằm, nhìn hồi lâu mới nói: "Anh cũng muốn hỏi em cái vấn đề này."
Mặc dù hôm nay là thứ Sáu nhưng anh mặc đồ bình thường, thoạt nhìn quần áo vô cùng mỏng manh nhưng rất phong cách và đẹp. Sơ Đồng vừa định hỏi tại sao anh mặc ít như vậy, lại nhớ tới trên người mình là váy ngắn, cô còn mặc ít hơn.
Có thể là… Tất cả mọi người đến xem buổi concert đều trang bị nhẹ nhàng ra trận.
Vị trí của Sơ Đồng vừa vặn ở bên cạnh Lạc Chu, cô đi vòng qua ngồi xuống trước, rồi sau đó mới đáp: "Em đi theo bạn em tới."
Lạc Chu im lặng mấy giây.
Hôm nay Sơ Đồng rất khác với thường ngày.
Cô mặc áo croptop màu đen, bên trong cổ áo có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng như tuyết, bên dưới là váy bò ngắn. Lớp trang điểm tôn lên các đường nét trên gương mặt rất nổi bật, màu môi là màu đỏ sậm, bình thường cách cô trang điểm là kiểu ngây thơ và đáng yêu, lần này phong cách ăn mặc lại biến thành kiểu lạnh lùng, gợi cảm.
Đặc biệt ăn mặc thành như vậy, chỉ vì muốn đi với bạn?
"Trùng hợp vậy!" Lạc Chu nhếch nhếch khóe môi nói: "Anh cũng vậy, đi chung với bạn."
Đây thật sự là lời nói thật.
Không thể ngờ Tùy Dịch đã một đống tuổi còn theo đuổi thần tượng, còn nói cái gì mà kiểu nhạc rock thế này đi một mình không có ý nghĩa, dùng nhiều năm giao tình anh em ép Lạc Chu đi với mình.
Cũng vừa khéo Lạc Chu không có việc gì làm, nên mới đồng ý.
Tùy Dịch ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh, ghé đầu qua, chợt nhìn thấy gương mặt của Sơ Đồng, lập tức ngây người lắp bắp: "Đây không phải là… Đây không phải là… Cái đó…"
Tùy Dịch đang muốn nói "Cô em gái cậu không cho mình theo đuổi", lại bị vẻ mặt bình tĩnh của Lạc Chu cắt ngang: "Ừ, đây là em gái mình."
Sơ Đồng nghĩ hai người là bạn bè, vậy thì tuổi không khác nhau lắm, vì vậy nhìn về phía người đàn ông nọ, gật đầu một cái nói: "Chào anh."
Khi ở trong hình cô gái nhỏ này đã xinh đẹp, nay gặp được người thật càng đẹp đến kinh ngạc, Tùy Dịch đang vui mừng hớn hở muốn đáp lại tiếng anh này…
"Gấp gáp gọi anh cái gì?" Đột nhiên Lạc Chu liếc nhìn cô nói: "Anh còn chưa giới thiệu với em, đây là con trai anh, Tùy Dịch, em cứ gọi tên cậu ta là được."
Sơ Đồng: "…"
Tùy Dịch: "…"
Tân Oánh cũng phát hiện Sơ Đồng nói chuyện với hai người đàn ông, Sơ Đồng thuận theo giới thiệu cô với Lạc Chu.
Sau đó, Tân Oánh ghé vào bên tai cô nhỏ giọng thì thầm: "Thật sự là đẹp trai quá đi mất! Mình cứ nghĩ là hai anh trai của cậu đã vô cùng đẹp trai rồi, không ngờ giá trị nhan sắc của học trưởng Lạc Chu lúc nhìn gần lại tuyệt như vậy! Trong nháy mắt này mình cũng muốn vượt tường!"
"…"
Dĩ nhiên, vượt tường là không thể nào.
Tân Oánh khen Lạc Chu thì khen Lạc Chu nhưng buổi concert vừa mới bắt đầu, thần tượng vừa lên sân khấu, trong mắt của cậu ấy cũng chỉ còn lại duy nhất người ở trên sân khấu.
Thần tượng của Tân Oánh thật là cool, dáng vẻ lạnh lùng, mạnh mẽ, một khi cười lên mang theo chút ngả ngớn, tên cũng rất ngầu, gọi là Trần Tố. Mỗi lần ống kính quay cận khuôn mặt của anh ta, nhóm con gái dưới sân khấu liền bắt đầu điên cuồng hét lên.
Sơ Đồng đã hoàn toàn không thể trao đổi với Tân Oánh, cậu ấy toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm sân khấu, khi hát đến đoạn cao trào, Tân Oánh cùng với mọi người xung quanh còn kích động đến mức đứng lên quơ đèn huỳnh quang cùng nhau hát vang.
Cũng chỉ có Sơ Đồng với Lạc Chu là từ đầu tới cuối đều ngồi yên tại chỗ, vô cùng bình tĩnh, không hợp với bầu không khí.
Nếu như không có Lạc Chu ở đây, Sơ Đồng cũng sẽ đứng dậy, dù sao bầu không khí này thật sự rất tốt, hát nghe cũng hay.
Nhưng Lạc Chu đang ở bên cạnh cô, hoàn cảnh này không khỏi giống như là trẻ em và người lớn cùng nhau đi tiệm net, đứa trẻ không dám chơi game, chỉ dám tra baidu làm bài tập.
Nghe xong hai bài hát, bỗng Sơ Đồng cảm nhận được người bên cạnh động đậy.
Nửa thân trên của Lạc Chu hơi nghiêng sang cô, dán sát vào bên tai cô hỏi: "Em thích cậu ta?"
Sơ Đồng lập tức quay đầu lại.
Cô trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt này cách mình quá gần.
Trên sân khấu đèn biến ảo nhiều màu, chiếu vào trên mặt anh, chiếu vào trong con ngươi của anh, đuôi mắt kia hàm chứa ánh sáng, mơ hồ khiến người ta mê mẩn tâm hồn.
Lỗ tai mới vừa bị hơi thở của anh quét qua, tê tê, ngứa ngứa, đã thật lâu rồi cô chưa từng tiếp xúc với Lạc Chu ở khoảng cách gần như vậy, hoàn toàn không biết anh nói cái gì ở bên tai cô, chỉ ngây ngốc làm động tác gật đầu.
Sau đó.
Phát hiện vẻ mặt của Lạc Chu, tựa hồ thối thêm một phần.
Anh và cô lần nữa trở lại khoảng cách bình thường, buồng tim của Sơ Đồng bất tri bất giác bắt đầu có phản ứng, chính là đập nhanh đến mức muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Cô muốn đưa tay sờ lỗ tai của mình, rồi lại sợ bị anh phát hiện, càng nghĩ đến chuyện mới vừa rồi thì càng để ý, phần lỗ tai bên kia như sắp thiêu cháy.
Cứ như vậy qua thêm mấy bài hát, Lạc Chu lại tiến tới bên tai cô, hỏi: "Đẹp không?"
Đã có lần đầu tiên, lần này cũng không đập nhanh khoa trương như ngồi xe leo núi nữa.
Sơ Đồng nói thật: "Đẹp vô cùng!"
Bình thường giọng nói Sơ Đồng nhỏ nhẹ nhưng cô lại không dám dán sát vào anh giống như anh vừa tiến tới bên tai cô như vậy, thế nên dĩ nhiên lời này Lạc Chu không nghe rõ. Cộng thêm ánh đèn sân khấu chói mắt, khẩu hình miệng khi phát âm cũng khó mà phân biệt.
Anh hỏi lại một lần nữa: "Anh hỏi em, đẹp không?"
Sơ Đồng gia tăng âm lượng lên: "Em nói, nhìn rất đẹp!"
Nhưng Lạc Chu không có phản ứng, dáng vẻ rõ ràng cho thấy lại không nghe thấy.
Sơ Đồng hít một hơi thật sâu, dồn khí từ đan điền, nhìn về phía anh hét lớn: "Em nói… Nhìn! Rất! Đẹp!!"
"… …"
Lạc Chu cơ hồ có thể xác định.
Lúc Sơ Đồng đến gặp mặt ba mẹ anh cũng không trang điểm nhiều, đến xem buổi concert lại trang điểm kĩ càng.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy cô ăn mặc theo phong cách này, lần này lại mặc.
Nhìn thế này chắc là thường xuyên ăn mặc như thế tới buổi concert, phản ứng như thế, chứng tỏ là Sơ Đồng đang theo đuổi thần tượng.
Ngay lập tức Lạc Chu nghĩ tới em gái ruột của mình.
Lúc mới bắt đầu, Lạc Đường chính là vì theo đuổi danh hiệu ngôi sao nên mới muốn vào giới giải trí, cuối cùng thật sự theo đuổi được danh hiệu ngôi sao.
Sơ Đồng và Lạc Đường không giống nhau, bình thường Lạc Đường nhìn thì khéo léo nhưng thật ra thì bản thân vô cùng cẩu thả, cái gì cũng dám làm. Sơ Đồng so với em ấy ngoan hơn, với kiểu tính cách này của cô ấy, đại khái thì tỷ lệ làm ra chuyện vọng động lại ngu xuẩn như vậy là bằng không.
Nhưng mà…
Sự điên cuồng khi theo đuổi thần tượng, Lạc Chu đã được trải nghiệm, anh hiểu rất rõ.
Thời điểm theo đuổi thần tượng, ngày ngày treo ở khóe miệng "Anh trai, em yêu anh", thời điểm Lạc Đường ở nhà đăng rất nhiều lời tỏ tình khác nhau cho Tô Duyên trên Weibo, cũng không phải là anh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng mặt cười ngớ ngẩn.
Anh lại nghĩ đến mới vừa rồi, Sơ Đồng khàn cả giọng hét một tiếng "Nhìn rất đẹp".
"…"
Lạc Chu chuyển mắt nhìn lên sân khấu, đây là lần đầu tiên anh nhìn kỹ người đang hát trên sân khấu.
Nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
Dáng dấp cũng chỉ có thế thôi!
Cái này mà gọi là nhìn rất đẹp?
Lạc đại thiếu ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, Tùy Dịch ở bên cạnh hát hò nhảy nhót không nhìn nổi nữa, chạy đến bên tai cậu ta rống to: "Ôi trời ―― Tôi không muốn nói đâu nhưng mà thái tử điện hạ cậu xảy ra chuyện gì vậy, không đứng lên được sao? Hát nghe hay như vậy! Cậu cứ không động đậy không phải đã phụ cái sân khấu này sao?"
Tâm tình Lạc Chu đang không tốt, cười lạnh một tiếng nói: "Là vậy à?"
"?"
"Mình cũng không muốn đả kích cậu, cậu cứ muốn hỏi." Anh nhìn vẻ mặt hoang mang của Tùy Dịch, không chút nể tình nói: "Cái ánh mắt này của cậu bị gì vậy?"
Tùy Dịch: "? ? ?"
Thần tượng của anh ta chọc vào đâu của vị thái tử gia này??
Buổi concert đến hồi náo động, cuối cùng Sơ Đồng vẫn bị Tân Oánh kéo đến chỗ gần sân khấu hơn cùng nhau lắc lư, mà chờ khi đầu óc cô choáng váng trở lại chỗ ngồi, Lạc Chu đã không còn ở đây, chỉ còn lại người bạn của anh vẫn còn đang đung đưa.
Vốn định gửi WeChat cho Lạc Chu nhưng khi buổi concert kết thúc đã mười một giờ đêm, về đến ký túc xá cũng đã sang ngày hôm sau, Sơ Đồng buồn ngủ không chịu nổi, tắm xong liền ngã đầu lên giường ngủ, cũng quên mất luôn chuyện này.
Sáng ngày hôm sau ngủ thẳng giấc đến khi tự tỉnh, mới vừa mở mắt, liền nghe thấy điện thoại bên gối rung rung.
Không rảnh tán gẫu: [Hình ảnh]
Không rảnh tán gẫu: [Hình ảnh]
Không rảnh tán gẫu: ‘Có biết thuốc cảm 666 không? Cái đó với thuốc cảm hoa hồng cái nào có tác dụng tốt hơn?’
Hình ảnh là hình hai hộp thuốc.
Hả?
Sao đột nhiên lại hỏi cô cái này?
Sơ Đồng vừa mới tỉnh ngủ, cố gắng nhớ lại một số loại thuốc mình dùng trước đây, không đợi cô nhớ ra, bỗng trên màn hình hiện lên Lạc Chu gọi điện tới.
"…"
Cô hắng giọng một cái, nhận điện thoại: "Anh Lạc Chu!"
Phản ứng đầu tiên của Sơ Đồng khi anh gọi điện thoại tới là không lẽ dì Bạch muốn cô tới nhà ăn cơm.
Nhưng rất nhanh sau đó lời nói của Lạc Chu khiến cô hoàn toàn dập tắt ý niệm này.
Không biết có phải vì nguyên nhân mới tỉnh lại hay không, mà giọng nói của Lạc Chu hình như có chút kỳ lạ, giọng mũi rất nặng: "Ba mẹ anh đi ra ngoài du lịch, em gái anh cũng đi du lịch với bạn trai."
Sơ Đồng sửng sốt: "…?"
Đây là ý gì?
Đầu óc Sơ Đồng còn chưa suy nghĩ xong, Lạc Chu đã tiếp tục đề tài: "Thấy WeChat anh gửi cho em chưa?"
"Thấy rồi." Sơ Đồng lập tức lấy lại tinh thần, cũng nhớ ra tên thuốc trước kia mình uống liền nói: "Vừa rồi em đang định gửi tin nhắn cho anh, theo em nhớ, công hiệu của hai loại anh nói đều bình thường, lúc em bị cảm ba mẹ cho em uống loại thuốc cảm mẫu đơn, chắc sẽ dùng tốt hơn chút đó!"
"…"
"…"
Sơ Đồng nói xong, đầu dây bên kia điện thoại rơi vào một trận im lặng đến quỷ dị.
Cứ an tĩnh như vậy vài giây, Lạc Chu mới nói: "Được, anh biết rồi, cảm ơn cái đuôi nhỏ."
―― Cuối cùng trước khi cúp điện thoại, vẫn còn nhớ nói cảm ơn với cô.
Sơ Đồng ngây ngốc nhìn giao diện kết thúc kết gọi của hai người, nghĩ lại cuộc nói chuyện không đâu vào đâu còn chưa tới một phút này.
Nghĩ nghĩ thế nào cũng thấy không đúng.
Giọng của anh vừa rồi khác với lúc mới tỉnh ngủ, quá khác thường, cổ họng còn có chút khàn.
Rõ ràng ngày hôm qua lúc gặp mặt đâu phải vậy.
Hơn nữa còn nói gì mà… Tất cả mọi người ở nhà đều đã đi ra ngoài du lịch…
Sơ Đồng nằm ở trên giường ba giây, sau khi suy nghĩ ra cái gì, cô chợt bật thẳng người dậy như cá chép, chạm lên màn hình điện thoại một cái, gọi điện thoại lại cho Lạc Chu.
Không biết là Lạc Chu đang làm gì, tóm lại, điện thoại mới vừa vang lên một tiếng đã được anh bắt máy.
Lạc Chu không lên tiếng, tựa hồ là đang đợi cô nói trước.
Sự yên lặng ngắn ngủi trôi qua.
"Anh trai…" Sơ Đồng mím môi, thử thăm dò hỏi: "Có phải là anh… Ngã bệnh rồi không?"