Chương 17: Kẻ thù không thể giết, người yêu không thể giữ
Lệ Dạ Hàn lái xe thẳng đến căn hộ cao cấp nơi Lâm Nhược Tâm đang trú ẩn, không thông báo, không vệ sĩ, không trợ lý đi theo hắn.
Chỉ một mình hắn và ánh mắt như bão nổi.
Cửa chưa kịp gõ, hắn đã dùng quyền mở mã số phá khóa.
Căn hộ vắng lặng, chỉ có tiếng gió lùa qua khe cửa kính mở hé.
Lâm Nhược Tâm đang đứng ở ban công, lưng quay lại phía hắn, áo sơ mi trắng bay phần phật, tóc xõa dài, đôi vai gầy mảnh khảnh đến mức hắn chỉ muốn ôm lấy… nhưng lý trí của hắn đè nén cơn xúc động ấy lại.
“Tới sớm hơn tôi nghĩ.” Cô không quay đầu, giọng đều đều như đã biết trước.
Bao năm qua cô tưởng chừng có thể hiểu nhưng rồi lại cảm thấy không còn nắm bắt tâm lí của người đàn ông này nữa, nhưng giờ đây cô lại cảm thấy hắn luôn có thể bị cô nhìn ra nước đi tiếp theo.
“Em thật sự nghĩ có thể thắng tôi?” Hắn lạnh lùng đặt câu hỏi.
“Không phải thắng. Mà là khiến anh không còn đường lui.”
“Vậy em thắng rồi. Đổi lại em được gì?”
Cô quay lại,mặt đối mặt, không chút do dự: “Tự do, và một Lệ Dạ Hàn cả đời mang danh là người đàn ông bị vợ phản bội.”
Hắn bước tới, ánh nhìn tối sầm:
“Đừng thử thách giới hạn của tôi, Nhược Tâm.”
“Anh không có giới hạn. Chỉ có dục vọng quyền lực. Còn tôi, chỉ có thù hận.” Đôi mắt không biểu cảm nhưng xoáy sâu nhìn như nhìn vào nội tâm hắn.
Lệ Dạ Hàn giơ tay, siết lấy cổ cô, nhưng ánh mắt hắn run rẩy.
Cô không vùng vẫy. Chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Giết tôi đi. Như cách anh giết cha tôi, giết Lâm thị, và giết cả Giản Đình.”
Tay hắn khựng lại giữa không trung.
“Tôi không giết Giản Đình!”
“Nhưng anh buộc anh ấy sống như đã chết.”
Không khí như đông cứng lại. Ánh mắt cô lặng như tro tàn, còn lòng hắn thì rối như ma trận.
Cuối cùng hắn buông tay.
“Em thay đổi rồi, Lâm Nhược Tâm.”
“Anh thì không. Vẫn là con quái vật đội lốt người đàn ông si tình.”
Vẫn là hắn không nỡ xuống tay với cô, nhưng còn cô thì sao? Còn yêu hắn như bảy năm về trước không?
Thù hận như sợi xích khoá chặt tình yêu của cô, tô đen nó, cô quyết tâm phải trả thù hắn và những người đã chung tay hại Lâm thị.
3 giờ sáng Văn phòng Lệ thị.
Lệ Dạ Hàn một mình ngồi trong bóng tối. Tàn thuốc chất đầy gạt tàn. Trên bàn là tập hồ sơ: Giản Đình – báo cáo bí mật 7 năm trước.
Hắn lật từng trang, từng đoạn tài liệu đã bị giấu kín. Bản thân hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, người hắn ra lệnh “loại bỏ đường dây rò rỉ nội bộ” lại chính là Giản Đình, người bảo vệ cuối cùng của Lâm Nhược Tâm.
Lần đầu tiên, hắn thấy… mình đã thực sự phá hủy thứ gì đó không thể cứu vãn.
Có phải một nhân vật xuất chúng cũng từng phạm sai lầm, nhưng sai lầm này lại không thể sửa, vì vậy hối hận là điều khó có thể tồn tại, bước tiếp thì sai càng thêm sai. Nhưng hắn giờ đây là người đứng đầu Lệ thị, không thể suy nghĩ cho bản thân được nữa.
Sáng hôm sau tại Căn hộ Nhược Tâm.
Trên bàn ăn là một tấm vé máy bay, đích đến: New York, kèm theo một lá thư ngắn:
“Em nên đi rồi. Thành phố này không còn phù hợp với em nữa.
Tôi đã dọn dẹp xong mọi kẻ theo dõi quanh căn hộ.
Em không còn bị ai theo dõi, trừ tôi.
Đi khi còn có thể.”
[Lệ Dạ Hàn.]
Cô cầm tấm vé, lòng không rõ là chua xót hay nhẹ nhõm.
Cô biết hắn không còn muốn đạp cô xuống đáy nữa. Nhưng cũng không thể giữ cô lại.
Hắn là người đàn ông sống trong bóng tối, còn cô đã chọn bước ra ánh sáng.
Tối hôm đó, trước khi lên máy bay.
Hứa Cẩn chở cô ra sân bay, nhưng dừng xe giữa cầu vượt trung tâm.
“Cô chắc chứ? Đi rồi không quay lại được nữa đấy.”
“Tôi chưa từng có nơi để quay lại.”
Anh im lặng, rút từ túi áo ra một chiếc USB nhỏ.
“Tôi tìm thấy đoạn mã hóa trong ổ cứng cũ của Giản Đình. Là bằng chứng cuối cùng để buộc Lệ Dạ Hàn phải rút khỏi Lâm thị hoàn toàn.”
Cô cầm lấy nhưng suy nghĩ khi nhìn thấy ánh mắt mình phản chiếu trên thân usb màu bạc:
“Tôi không cần dùng nó nữa.”
“Tại sao?” Hứa Cẩn nghi hoặc hỏi lại.
“Vì tôi đã thắng, khi anh ta tự tay thả tôi đi.”
Sân bay quốc tế Thành phố A: 23:45
Khi bước qua cổng kiểm tra, cô quay đầu lại một lần cuối.
Không thấy hắn.
Không tin nhắn. Không bóng dáng.
Cô kéo vali bước tiếp, nhưng không biết rằng, ở tầng hầm dưới sân bay, một người đàn ông đang đứng giữa bóng tối, dõi theo cô qua camera an ninh.
Hắn cầm trên tay một tấm ảnh, là ảnh cưới của cả hai.
“Đi đi, Nhược Tâm.
Anh không xứng có em.
Nhưng cả đời này… cũng sẽ không để ai khác có được em.”