Nửa ngày hôm nay, tâm tình hắn lên lên xuống xuống, xuống xuống lại lên lên, nên chả có chút ý tứ nào muốn ngủ, ngược lại còn rất phấn chấn.
Thậm chí cảm giác mình hiện tại liền có thể một mình một ngựa chạy thẳng đi Thiên Cương thành, thu lấy đầu chó của hai tên Lưu Hoán và Vương Viễn.
Triệu Hi Hằng vô ý thức trở mình, hắn cho rằng nàng muốn tỉnh lại, thân thể Vệ Lễ hơi khẽ run, tiếp theo liền trở nên cứng ngắc, hận không thể nhét mình vào trong khe hở nào đó.
Một lát sau, nàng vẫn hô hấp đều đều như cũ, Vệ Lễ lúc này mới thả lỏng tinh thần.
Hắn ngồi hồi lâu, lặng lẽ đi qua, nhích lại sát Triệu Hi Hằng.
Trên trán nàng quấn vải thưa, hắn thật cẩn thận hôn hôn lên khóe miệng của nàng.
Đã hai ngày không cạo râu, cằm Vệ Lễ cằm mọc ra một mảnh râu xanh đen, cạ vài trên làn da non nhịn của Triệu Hi Hằng, làm nàng đang ngủ cũng không nhịn được ưm một tiếng, đồng tử Vệ Lễ lại co rụt lại, sợ nàng tỉnh, vì thế vội vàng chạy đi.
"Sao chàng còn chưa đi?" Sáng sớm thức dậy, Triệu Hi Hằng nhìn Vệ Lễ tinh thần sáng láng bưng cháo đứng bên cạnh giường nàng, nhịn không được ngáp một cái, hỏi.
"Xem nàng cơm nước xong ta lại đi."
Triệu Hi Hằng vươn tay muốn nhận lấy cháo, "Thật là phiền toái, ta đã bao lớn chứ, còn phải nhờ chàng trông chừng ăn cơm?"
Vệ Lễ nâng tay tránh thoát, sau đó ngồi vào bên giường nàng, "Nàng ngồi lên đi, ta đút cho nàng ăn."
Tiền đồ dữ?
Triệu Hi Hằng trên dưới đánh giá hắn một chút, ho nhẹ một tiếng, "Cũng được."
Hiếm khi hắn tự giác chủ động bị nô dịch như thế, vậy nàng liền không khách sáo, khách sáo thì chẳng phải không cho hắn mặt mũi.
Vệ Lễ lấy một cái khăn nhỏ, lót ở dưới cổ nàng.
"Ta cũng không phải tiểu hài tử." Triệu Hi Hằng kéo kéo kéo cái khăn nói làu bàu, nhưng vẫn không lấy nó xuống.
Vệ Lễ thổi thổi cháo trắng, hắn đã hỏi y nữ, có thai sẽ làm cho phần lớn mọi người đều không còn khẩu vị ăn uống gì, nôn mửa, sơn hào hải vị còn ăn không vô chớ nói chi là cháo trắng nhạt nhẽo thế này. Vệ Lễ phòng ngừa vạn nhất liền khuyên nhủ, "Người trong phủ đều bị nàng thả về hết rồi, trong chốc lát không tìm về được, nàng còn đang bị thương, chỉ có thể uống chút thứ này thôi, chờ tốt hơn lại ăn cái khác, nếu như không chịu ăn..."
Triệu Hi Hằng a một ngụm cắn thìa, nuốt hết cháo vào trong bụng, ăn hết sức ngon lành. Nàng sắp chết đói rồi đây này, cái chuyện không chịu ăn gì có chắc chắn là không xảy ra trên người nàng đâu nha, "Lấy cái kia với, cho ta miếng dưa muối nhỏ đi."
Vệ Lễ bỗng nhiên ngậm miệng, cảm giác lo lắng cùng quan tâm vừa rồi của mình đều là dư thừa, bất quá chỉ cảm thấy hắn tự nghĩ nhiều mà thôi.
Hắn gắp lên một khối dưa san hô, đút cho Triệu Hi Hằng.
"Quá lớn, ta không ăn được."
"Nàng mở miệng lớn một chút không được sao?"
"Cái cục đó lớn bằng bản mặt ta rồi, miệng ta mở bao lớn mới đủ chứ?"
Loại cỏ san hô này bản thân đã rất to, miếng này còn to hơn miếng kia, đã vậy còn cành nhánh đâm ngang đâm dọc, to như hình dạng san hô dưới đáy biển, nó có màu trong suốt hơi vàng nhạt, đem muối theo phương pháp giống như muối củ cải đường cùng kim chi xong nó sẽ có vị chua ngọt cay cay, giòn giòn ngon miệng.
Hai người cằn nhằn trong chốc lát, Vệ Lễ thỏa hiệp, hắn dùng thìa làm dao, cúi đầu, bỏ công cắt dưa san hô ra thành từng đoạn ngắn.
Triệu Hi Hằng nhìn chằm chằm đỉnh đầu đen nhánh của Vệ Lễ, cắn môi dưới, kéo khóe miệng đang cong lên xuống. Dáng vẻ hắn táo bạo cắt dưa san hô không hiểu sao có chút buồn cười.
"Như vầy được chưa?" Vệ Lễ bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng đũa kẹp lên một khối dưa san hô lớn chừng ngón tay cái hỏi nàng, nếu còn không được, hắn lại cắt vụn thêm chút.
Ai bảo Triệu Hi Hằng cái bao cỏ yếu ớt mong manh nũng nịu, lại còn là thê tử hắn.
"Được được được." Triệu Hi Hằng liền ngậm đi khối dưa san hô kia.
Ngon nha! Giòn giòn mằn mặn, cảm giác còn tốt hơn món sứa ấy.
"Uống cháo đi." Vệ Lễ lại múc một muỗng, đút cho nàng.
Không chỉ nóng, mà còn có hơi nhiều, nước cháo còn chảy lên trên cái khăn lót dưới cằm nàng, vốn nghĩ rằng lót cái khăn ở đây không dùng được gì, không nghĩ đến lại coi như có tác dụng ngoài dự kiến.
Vệ Lễ nhanh chóng cúi đầu thổi thổi cháo trong thìa, "Như vậy vừa chưa?."
"Nhiều quá."
Hắn lại đổ bớt cháo lại vào chén một nửa, ngước mắt nhìn Triệu Hi Hằng, "Như vầy?"
Một bữa cơm đút đến rối loạn, Triệu Hi Hằng ăn được lửng dạ rồi, bắt đầu hữu ý vô ý hành hạ hắn.
Không phải cháo nóng một chút, chính là cháo nguội, hoặc là dưa muối cắt quá lớn, thì lại là cắt quá nhỏ nàng nếm không ra vị.
"Nàng thật quá khó hầu hạ." Vệ Lễ nói thầm một câu, nhưng vẫn thỏa mãn hết thảy nhu cầu của nàng.
Cảm giác hành hạ người thật tốt nha, Triệu Hi Hằng sau khi ăn xong, súc miệng rửa mặt, ấm áp trốn vào trong chăn, nhìn Vệ Lễ uống hết cháo của nàng còn dư lại.
"Tối qua ta cho người tìm thị nữ bên cạnh nàng trước kia về, tạm thời để cho các nàng ta chiếu cố nàng đi, gần đây bận rộn lại loạn lạc, những người còn lại khi nào ta trở lại sẽ tìm lại đủ cho nàng. Nàng ở nhà nghỉ ngơi, đừng có ra ngoài làm gì. Bên ngoài trời thì lạnh, đường thì trơn trượt, không khéo lại té vỡ đầu nữa cho xem." Vệ Lễ đang lục lọi trong phòng không biết đang tìm cái gì, vừa tìm đồ đồng thời không quên dặn dò Triệu Hi Hằng.
"Biết rồi." Triệu Hi Hằng núp nửa khuôn mặt ở trong ổ chăn, đôi mắt to đen lúng liếng dõi theo thân ảnh Vệ Lễ đang di chuyển trong phòng, "Chàng đang tìm cái gì vậy?"
"Dao." Hắn đã lâu không ở nhà, cũng quên luôn đồ vật của mình để chỗ nào.
"Dao nào vậy?" Vệ Lễ hắn dao nhiều như vậy, trong phòng ngủ cũng có để sao?
"Cái dao nhỏ cạo râu kia."
Triệu Hi Hằng nghĩ nghĩ, thoáng có chút ấn tượng, "Chàng tìm xích về hướng bên phải một chút, chỗ mấy cái tủ kéo bằng mây kia á, cái thứ tư từ trái sang phải, kéo ra xem có ở trong đó hay không?"
"Có nè, sao nàng lại biết ở nơi này?" Vệ Lễ lấy ra, hắn nhìn vào trong gương trang điểm của Triệu Hi Hằng soi soi, trên cái cằm nhọn trắng bệch xanh xanh một mảnh, đặc biệt có vẻ suy sụp. Người trẻ tuổi, râu cũng mọc nhanh hơn người khác.
"Ờ." Triệu Hi Hằng nghe Vệ Lễ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời lại có chút đáp không được, làm sao mà nàng biết được nhỉ? Đúng vậy, loại đồ đạc riêng tư thế này, làm sao nàng lại biết? Giống như nàng chỉ là biết thế thôi, còn có xiêm y của Vệ Lễ, nàng cũng biết bộ nào đặt ở chỗ nào luôn.
"Đây là nhà ta, đương nhiên tất cả mọi thứ ta đều biết! Hơn nữa ta thông minh mờ, đã gặp qua là không quên được." Triệu Hi Hằng giương cằm lên, có chút kiêu ngạo nói.
"Chàng làm gì vậy?" Triệu Hi Hằng nhìn thấy Vệ Lễ đang kề sát vào gương trang điểm của mình, kinh hô lên một tiếng.
"Cho mượn gương nàng dùng một chút." Vệ Lễ không chút để ý, cái gương này của Triệu Hi Hằng vừa lớn lại vừa thật rõ ràng.
"Chàng tránh ra cho ta, không cho dùng!" Triệu Hi Hằng nhanh chóng quát lớn với hắn.
Vệ Lễ liền thấy kỳ quái, "Gương nhà ta, sao ta lại không thể dùng?."
"Trên bàn trang điểm của ta có nhiều chai lọ như vậy, lại có mấy hộp trang sức còn đang rộng nữa, ngươi lấy cạo râu làm rơi vào trong đó ta biết phải dọn dẹp như thế nào chứ!! " Triệu Hi Hằng cơ hồ muốn đập giường, "Không cho dùng gương của ta, chàng tự dùng gương của chàng đi!"
Một chút phản nghịch trong lòng Vệ Lễ bị khơi ra, nhưng nếu như là bình thường, Triệu Hi Hằng không cho hắn dùng, hắn sẽ cố tình muốn dùng, nhưng bây giờ hắn mới đắc tội người ta, lại dùng gương của người ta, nàng phỏng chừng ý nghĩ muốn bóp chết hắn cũng có.
"Được rồi, được rồi, không dùng thì không dùng, đồ của nàng thật đúng là không được chạm vào một chút." Vệ Lễ xuỳ một tiếng, thoáng có chút lưu luyến không rời, đưa mắt nhìn gương của Triệu Hi Hằng, chuyển vào phòng tắm ở sau tấm bình phong.
"Đúng, không cho chạm vào!" Cách xa xa, hai người cũng phải cãi nhau hai tiếng.
Triệu Hi Hằng thấy hắn đi xa đám chai lọ cùng trang sức sáng ngời trong suốt của mình, mới nhẹ nhàng thở ra, nam nhân thật quá phiền toái.
Vệ Lễ chắc là chột dạ áy náy, hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện, nói không cho dùng cũng không dùng.
Nếu như từ đây về sau hắn đều có thể giữ vững tinh thần nhu thuận như hôm nay, nàng sẽ không cần mỗi ngày đều tức giận.
Không đầy nửa khắc, Vệ Lễ từ phòng tắm đi ra, lớp râu xanh xanh trên cằm đã không còn, khuôn mặt biến thành sạch sẽ như trước kia, lúc này mới giống nam nhân trẻ tuổi mới đôi mươi nha!
Triệu Hi Hằng nhìn hắn thuận mắt chút, dù sao nàng lúc nào cũng khoan dung hơn với người đẹp mắt một chút.
Vệ Lễ thuận tiện cũng đổi một bộ xiêm y, trang phục màu đen như mực, vai rộng eo thon, nổi bật lên nam nhân tinh thần vô cùng phấn chấn.
Ánh mắt Triệu Hi Hằng đi một vòng trên người hắn, cuối cùng dừng lại tại trên thắt lưng hắn.
Dây lưng màu đỏ buộc ở trên thắt lưng, siết chặt vòng eo đặc biệt mạnh mẽ rắn chắc.
Nàng nhịn không được bi thương trào lên, eo Vệ Lễ sao lại nhỏ được như thế chứ? Tuy rằng eo nàng hiện tại nhỏ hơn so với Vệ Lễ, nhưng đợi sau này bụng lại phình lên, khẳng định sẽ to hơn hắn không ít, như vậy áp lực nàng sẽ rất lớn.
"Sao vậy? Ta đâu có dùng gương của nàng, sao lại còn mất hứng?" Sự bi thương của nàng biểu hiện khá rõ ràng, Vệ Lễ đi tới, hạ thấp người sờ sờ mặt nàng.
"Ta nghĩ đến mình sắp sửa bụng to lên, eo cũng biến thành thô lỗ khó coi, có chút khổ sở." Triệu Hi Hằng vểnh vểnh môi, nàng thật sự khổ sở.
Mặc dù là chuyện chưa hề xảy ra, nhưng nàng nhịn không được cứ tưởng tượng, càng tưởng tượng càng khó vượt qua.
Nàng vốn rất xinh đẹp nha!
Vệ Lễ dừng một chút, tuyệt đối không nghĩ đến nàng sẽ vì chuyện này mà phiền não, trong lúc nhất thời không biết phải an ủi như thế nào. Hắn cũng không biết hoa ngôn xảo ngữ, nói không được mấy lời hư tình giả ý, chỉ có thể xoạch một phát gặm lấy một bên má nàng, "Không có sao cả, ai dám nói nàng xấu, ta liền chém đầu hắn."
Vốn dĩ Triệu Hi Hằng còn đang suy nghĩ vơ vẫn, nghe lời này của hắn xong, lập tức bật cười. Vệ Lễ giống như trước đây, không hề biết an ủi người.
Dù sao nàng cũng nở nụ cười, nở nụ cười chính là không khó chịu, Vệ Lễ thả lỏng, không cần nói thêm lời gì an ủi nữa.
"Ta được rồi, không khó chịu, ngươi đi đi." Triệu Hi Hằng đẩy đẩy hắn, bảo hắn mau đi.
Vệ Lễ đứng lên, mang theo một bọc một đựng xiêm y, "Ta đi đây, nàng nhớ ít đi ra ngoài."
Hắn lại dặn dò một lần, mới đi khỏi hai bước, Triệu Hi Hằng bỗng nhiên gọi hắn lại.
"Chờ đã, chàng trở về một chút!"
Vệ Lễ lui về đến, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng.
"Ngươi đến gần chút, ngồi xổm xuống." Triệu Hi Hằng trên trán quấn vải thưa, vốn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lộ vẻ mảnh mai, làm cho người ta không thể cự tuyệt nổi ý của nàng.
Vệ Lễ đến gần, ngồi xổm xuống.
Triệu Hi Hằng nắm tay hắn, mặt Vệ Lễ cọ một chút đỏ lên.
Nàng kéo tay Vệ Lễ, lôi vào trong chăn, để xuống trên bụng nàng.
Hai má Triệu Hi Hằng ửng đỏ, hơi chu miệng lên, "Cho chàng sờ một chút đó, sờ được chưa?"
Vệ Lễ ngẩn ngơ giật mình, trong lúc nhất thời quên cả lời nói.
Nàng hơi có chút xấu hổ, Vệ Lễ vậy mà không để ý tới nàng, "Không sờ thì thôi."