Triệu Hi Hằng, công chúa hòa thân của triều đình, từ nhỏ đã mang số phận bi thảm khi phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc. Là nữ nhi duy nhất của huynh trưởng Hoàng đế, nàng chẳng có sự lựa chọn nào khác ngoài việc vì vương triều và bá tánh mà chấp nhận cuộc hôn nhân chính trị, gả cho một ông lão 60 tuổi ở Cao Ly. Cuộc đời nàng tưởng như đã an bài: sống lặng lẽ, chấp nhận sự cam chịu, qua ngày tháng trong cô quạnh và buồn tẻ.
Nhưng ai ngờ, vào ngày nàng lên đường đến Cao Ly, mọi chuyện đột ngột thay đổi khi có người tới **cướp dâu**. Người đàn ông đó là **Vệ Lễ**, một tướng quân nổi danh nhưng cũng đầy sự bí ẩn và tàn nhẫn. Vệ Lễ không phải đến để cứu nàng khỏi số phận bi thảm, mà để giam giữ nàng. Suốt một năm tròn, Triệu Hi Hằng bị Vệ Lễ cầm tù trong cung của hắn, sống dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt. Hắn đối xử với nàng không chút thương xót, thường xuyên đe dọa nàng, nhưng đồng thời, trong sự lạnh lùng của hắn cũng ẩn chứa một sự khao khát mãnh liệt.
Mỗi đêm, Vệ Lễ ôm ghì lấy nàng, hôn nàng đến mức khiến nàng đỏ mặt, khó thở. Và đêm đó cũng không ngoại lệ, khi hắn thì thầm bên tai nàng bằng giọng nói trầm thấp và khàn khàn: **"A Đam, trước khi ta chết, nhất định phải giết nàng chôn cùng."**
Triệu Hi Hằng biết rằng vận mệnh của Vệ Lễ đang đi đến hồi kết. Binh loạn khắp nơi, triều đình rối ren, thế lực của hắn dần suy yếu. Không lâu nữa, rất có thể hắn sẽ bị quân địch đánh bại và phơi thây nơi cửa thành. Nhìn thấy Vệ Lễ sắp đối mặt với cái chết, Triệu Hi Hằng dần nhận ra rằng số phận của nàng cũng không còn lối thoát. Bên trong nàng trào dâng ý chí sát phạt, một khao khát tự do mà trước đây nàng chưa từng nghĩ tới. Nàng biết rằng cuộc sống đầy cam chịu này đã đi đến hồi kết.
Triệu Hi Hằng vỗ nhẹ lên bụng, nơi đứa con của Vệ Lễ đang phát triển: **"Nhãi con, chúng ta không còn được chơi đùa với a gia của con nữa rồi."** Nàng quyết tâm trốn thoát khỏi kiếp sống cá mặn này, nhưng khi đang cố bò qua bờ tường, nàng vô ý té ngã, vỡ đầu. Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên nàng nhìn thấy là ánh mắt đỏ ngầu của Vệ Lễ, đầy sự hối hận và lo lắng. Không đợi nàng kịp nói một lời, hắn run rẩy vươn tay xoa xoa trán nàng, giọng nói của hắn bỗng trở nên dịu dàng và thật cẩn thận: **"A Đam, đừng đi, ta không bao giờ dọa nàng nữa..."**
Trong khoảnh khắc ấy, Triệu Hi Hằng nhận ra, đằng sau lớp vỏ ngoài lạnh lùng và tàn bạo của Vệ Lễ, là một người đàn ông đang bị giằng xé giữa tình yêu và thù hận. Từ chỗ đe dọa, kiểm soát và giam cầm, Vệ Lễ giờ đây lộ ra một mặt khác, một sự yếu đuối và mong manh, như thể sợ mất đi nàng mãi mãi. Triệu Hi Hằng chưa bao giờ nghĩ đến việc tha thứ hay yêu thương hắn, nhưng giờ đây, nàng đứng trước một ngã rẽ khó định hình cho tương lai của mình và đứa con đang lớn lên trong bụng.