Gả Cho Bệnh Kiều, Ta Sống Đời Cá Mặn

Chương 52 - Chương 52

Trước Sau

break
Khi Triệu Hi Hằng tỉnh lại, Vệ Lễ chủ động khoe khoang với nàng, mang theo chút ý muốn tranh công, "Cái tên Tạ Thanh Úc kia, ta không có giết hắn, cũng không có nhốt hắn, ta mời hắn ở trong sân viện cách vách chúng ta này."

"Hử?" Triệu Hi Hằng đang mơ mơ màng màng, hiện tại nháy mắt trở nên thanh tỉnh, Vệ Lễ đột nhiên trở nên tốt bụng rộng lượng, hôm kia cũng mới tức giận vì Tạ Thanh Úc đây mà.

"Tốt quá, chủ công hiện tại càng ngày càng khoan dung rộng lượng. Thật tuyệt. Vậy còn phó sứ kia thì ở đâu? Còn những mỹ nhân kia?" Triệu Hi Hằng khen hắn một câu, hy vọng hắn sau này không ngừng cố gắng, càng bước đi xa hơn trên con đường làm người.

"Chờ bớt chút thời gian, bảo hắn tới bái phỏng chúng ta một chút." Vệ Lễ tránh nặng tìm nhẹ, người chết còn nhắc lại làm cái gì?

Lực chú ý của Triệu Hi Hằng bị dời đi, cảm thấy lời này có chút không phải quá đúng, "Mời người khác đến nhà chơi, có thể sử dụng cái từ bái phỏng này sao?"

"Nhưng hắn đang ở tại nhà chúng ta, tới bái phỏng chủ nhân không phải là đương nhiên sao?"

Hình như nói vậy cũng không sai, "Nhưng nói như vậy có phải nghe có vẻ rất không lễ độ hay không?"

Vệ Lễ chưa đáp, ngược lại đầy mặt tươi cười nhìn nàng. Triệu Hi Hằng dụi mắt, đột nhiên nhớ ra, Vệ Lễ luôn không phải là người thích ra vẻ lễ độ. Có thể để cho Tạ Thanh Úc đến "bái phỏng" hắn, đã là hắn ban ân mà hắn nhịn tôn quý xuống rồi. Truyện Quan Trường

"Dù sao ngươi cũng không thể bước ra khỏi cái sân viện này." Vệ Lễ giải thích, thuận tiện cười cười, hơ tay vén mái tóc tán loạn của nàng đến sau tai.

Triệu Hi Hằng vỗ đầu nhớ tới, Vệ Lễ hôm kia nói muốn cầm tù nàng, để nàng cả đời đều không thể ra khỏi cái sân viện này, bước ra một bước liền đánh gãy chân nàng.

Đúng đúng đúng, chờ nàng rãnh rỗi, liền ngay trước mặt Vệ Lễ, quang minh chính đại bước ra khỏi sân viện này cho hắn nhìn một cái.

Còn đánh gãy chân? Nhìn xem hắn dám không.

"Đúng rồi, Tạ Thanh Úc có nói với ngươi khi nào hắn trở về hay không?"

"Không có, sao hắn lại nói với ta cái này?" Vệ Lễ ước gì Tạ Thanh Úc cút nhanh lên, nhưng lại muốn biểu hiện phu thê tình thâm trước mặt Tạ Thanh Úc, cho hắn ta sống thê thê thảm thảm. Nhưng mà lại sợ Triệu Hi Hằng không phối hợp, cuối cùng người mất mặt chính là hắn.

"À." Triệu Hi Hằng có chút hơi lo lắng, nếu Tạ Thanh Úc không hoàn thành nhiệm vụ đi sứ mà Triệu Minh Cẩn giao cho hắn, có bị trừng phạt hay không.

Sau khi a gia chết đi, tình cảnh Tạ gia đã không tính quá tốt rồi.

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" Vệ Lễ xoa xoa gương mặt nàng, "Ta có một một ít đồ vật, chẳng không bao lâu sẽ có người đưa tới."

"Ngươi mua cái gì?"

"Trời sắp nóng lên rồi, cái giường tre bên ngoài ta thấy có vẻ hơi cũ, đang cho người làm cái giường mới, với mấy thứ lặt vặt không quan trọng mấy m."

Triệu Hi Hằng, "???"

Vị Bình Châu khí hậu đặc thù, cho nên một nửa thời gian ngủ giường sưởi, một nửa thời gian giường tre, mà cái giường tre bên ngoài Vệ Lễ nói cũ kia mới mùa đông năm ngoái là được làm ra rồi để vào, chưa dùng được một lần.

"Ngươi không biết xấu hổ còn nói ta phá sản? Giường đó là mới toanh." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm oán trách một tiếng.

"Ta nói nó cũ thù nó là cũ." Vệ Lễ không chút xấu hổ, ho khan hai tiếng.

Hắn sờ sờ cánh tay mềm mại của Triệu Hi Hằng, sau đó dán lên bên tai nàng nói, "Triệu Hi Hằng, ngươi không cảm thấy hai chúng ta thiếu cái gì sao?"

"Thiếu cái gì?" Nàng cảm giác cái gì cũng đủ rồi mà.

Nếu nhất định muốn nói còn thiếu cái gì, vậy thiếu cái miệng ăn nói đàng hoàng cho Vệ Lễ, đúng là đến nay còn miệng ăn chửi a.



"Nhà người ta thành hôn đều bái thiên địa, sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy, cái gì cũng không biết?" Vệ Lễ giễu cợt nói, trong lòng bàn tay có chút ướt mồ hôi, yết hầu cũng hơi khô.

Triệu Hi Hằng tốt nhất nên có thể nghe được ý tứ trong lời nói của hắn rồi nhanh chóng đồng ý, không thì hắn dù có dùng dây cột lấy nàng theo cũng phải buộc lên.

Dựa vào cái gì người khác có mà hắn không có? Hắn còn có tiền hơn người khác, bộ dáng cũng đẹp mắt hơn so với người khác.

Huống hồ hắn không làm hôn lễ thì để dây dưa như vậy làm gì? Hiện tại Triệu Minh Cẩn cũng dám đường hoàng chính chính đòi người với hắn, hắn mà không làm hôn lễ nói rõ cho người trong thiên hạ, còn muốn khi dễ hắn đến nhường nào?

"Ta đương nhiên biết!" Triệu Hi Hằng ngược lại không thèm để ý, cho nên cố ý bỏ quên chuyện này, "Chủ công, sao đang êm đẹp lại nhớ tới chuyện này?"

"Lần trước ta đi Đông doanh tuần tra, bọn họ nhất định muốn uống rượu mừng của ta, ngươi nghĩ ta thật sự muốn cùng ngươi bái đường sao? Ta bất quá chỉ là thuận theo ý dân mà thôi."

Triệu Hi Hằng trầm mặc, hắn vừa định uy hiếp tiếp vài câu, "Nếu như ngươi không đồng ý, ta liền..."

"Được, tất cả nghe theo ngươi." Nàng lại cuộn mình vào trong chăn.

Nói không chừng đời này chỉ có thể có mỗi tiệc thành thân này thì sao, lỡ như Vệ Lễ tương lai không chết trước nàng, vậy nàng ngay cả cái hôn lễ cho ra trò cũng không có, vậy quá tiếc nuối.

"Ừ." Vệ Lễ hừ một tiếng, tâm tình vô cùng tốt sờ sờ tóc của nàng, bị Triệu Hi Hằng nhẹ nhàng đánh tay, "Ta còn chưa thoải mái, ngươi tự đi chơi đi."

"Còn đau không?" Vệ Lễ trải qua một đêm, mấy lời nói khó nghe cùng vũ lực cũng lui, nghe nàng nói nàng không thoải mái, vành tai hơi đỏ lên, ưỡn mặt tới gần sát, nhẹ giọng hỏi nàng.

"..." Triệu Hi Hằng cũng đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ta chuẩn bị thuốc mỡ, ngươi muốn không?"

Nếu Triệu Hi Hằng không nói gì, đó chính là chấp nhận, Vệ Lễ lấy thuốc mỡ từ trong ngăn tủ ra.

Tay hắn chỉ mới tiếp xúc với làn da ấm áp của nàng, Triệu Hi Hằng liền giật mình co rụt lại. Hắn dám kéo toàn bộ người nàng ra, chỉ dùng chăn nửa che nửa đậy ôm lấy nàng, trong lòng lại nóng nảy lên, vốn dĩ đang ngại ngùng chột dạ cũng mất ráo.

"Ta tự mình làm, ngươi ra ngoài đi." Tuy rằng tự nàng làm cũng rất xấu hổ, nhưng Vệ Lễ cái tên này lại muốn giúp nàng bôi thuốc, vậy càng xấu hổ!

Vệ Lễ bóp chặt hai cổ tay nàng kéo hướng lên trên, đặt nàng vững vàng ở dưới thân, sau đó hôn hôn lên khoé mắt đỏ ửng của nàng, tay lại đi xuống dưới tìm kiếm.

Triệu Hi Hằng sắp khóc rồi, nàng muốn cho người đem cái đống bậy bạ của hồi môn đó thiêu hủy hết đi, thứ gì, toàn hại người!

"Hơi sưng một chút." Hắn ngậm vành tai non mịn của Triệu Hi Hằng, hà hơi vào trong vành tai của nàng.

Cả người Triệu Hi Hằng run lên, cắn môi dưới, "Im, câm miệng."

Nam nhân trên giường bình thường đều không biết xấu hổ, Triệu Hi Hằng hiện tại cũng không làm gì được hắn; động tác Vệ Lễ không những không ngừng mà còn tiếp tục hướng vào trong vành tai của nàng bật hơi.

"Thật mà, có muốn nhìn một chút hay không?"

"Sáng sớm hôm nay xong ngươi có lén xem không đó?"

"Không biết xấu hổ." Âm điệu của Triệu Hi Hằng run run rẩy rẩy, cơ hồ sắp thành nức nở.

"Còn có thể càng không biết xấu hổ hơn nữa. Mười ba bản ta đều xem xong rồi."

Kiều nhị hơi mở ra, lộ một đoá hoa nộn sinh sinh.

Vệ Lễ sợ Triệu Hi Hằng tức giận với hắn, hắn xức xong thuốc liền hôn hôn nàng rồi vội vàng chạy, "Buổi tối chờ ta trở lại ăn cơm."



Triệu Hi Hằng dùng gối mềm che mặt, đá theo hắn một chân, thuốc mỡ thật lạnh.

Mấy thứ mà Vệ Lễ nói kia, buổi chiều đã đưa tới, Tạ Thanh Úc nghe phía ngoài ồn ào, ra ngoài xem xét, bỗng nhiên trước mắt một màu đỏ rực, hắn suýt nữa có chút hơi không đứng vững, thuận tay đỡ lấy khung cửa.

Xem đám náo nhiệt này đều có chút giống như đang khiêng đồ dùng để cử hành hôn lễ, còn có một cái giường. Theo lý thuyết, giường ngủ ở Bình Châu này ít khi dùng tới, cho nên giản lược đi cũng được, nhưng Vệ Lễ lại cứ nhất định phải làm một cái, làm một cái mới còn chưa tính, còn phải điêu khắc hoạ đồ trăm tử thiên tôn cùng hoa lựu.

Lọt vào trong mắt Tạ Thanh Úc, quả thực cực kỳ chói mắt, hắn có chút đỡ trán, nhắm hai mắt, giấu đi vẻ đau xót trong đó.

Hai người thị nữ líu ríu ghé vào lỗ tai hắn phổ cập kiến thức, "Khi chủ công cùng phu nhân ở cùng nhau có chút vội vàng, chưa từng tổ chức hôn lễ long trọng nào. Chủ công nói người khác có, phu nhân cũng phải có, còn phải huy hoàng náo nhiệt hơn người khác thật nhiều, cho nên mua sắm chuẩn bị đồ vật cho hôn nghi, muốn cho phu nhân một hôn lễ thật long trọng."

"Tạ lang quân, ngài đến cũng đã đến, sẽ lưu lại tham dự hôn lễ chứ? Nhà mẹ đẻ phu nhân cũng chỉ có một mình ngài là bằng hữu quê nhà, đến lúc đó ngài còn có thể làm đại diện nhà mẹ đẻ phu nhân để đưa thân cho phu nhân nha."

Tạ Thanh Úc nhìn không nổi nữa, phất tay áo đi.

Không chỉ có Tạ Thanh Úc, ngay cả Triệu Hi Hằng khi nhìn thấy chiếc giường kia, mặt đỏ rần rần, bọn thị nữ trêu ghẹo nói nàng xấu hổ, nhưng thực tế, trong lòng nàng thật muốn xé tên Vệ Lễ này ra. Thế này thì làm sao nàng còn có thể gặp người? Trong đầu hắn mỗi ngày mỗi ngày có thể nghĩ chuyện khác được hay không?!.

"Che lại che lại, đừng để cho ta thấy." Nàng đau đầu xoay người, bảo người dùng tơ lụa che cái giường lại, mắt không thấy tâm không phiền, thẩm mỹ của Vệ Lễ cũng chỉ có như vậy.

Vệ Lễ làm việc luôn luôn rất tốc độ, nói muốn tổ chức hôn lễ bù lại, buổi chiều liền công bố việc này hết sức rầm rộ.

Đi một vòng, thu được rất nhiều lời chúc mừng.

"Chủ công, chúc mừng, chúc mừng, nếu có bày tiệc rượu, xin không tiếc cho thuộc hạ một tấm thiếp mời, thuộc hạ nhất định sẽ đi lễ trọng nha."

"Được mà được mà." Ý cười trên khoé miệng Vệ Lễ vẫn luôn không buông được xuống dưới.

Hoá ra chân chính sắp thành thân là loại cảm giác này, rất mới lạ, rất long trọng, đặc biệt tất cả mọi người đều nói chúc mừng với hắn, thật giống như hôn sự này nhận đến được mọi sự chúc phúc của người, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc vậy.

Hắn vốn chỉ cho rằng đây là cái có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ một nghi thức đi ngang qua sân khấu tuyên thệ chủ quyền thôi, hiện tại lại nhịn không được tràn đầy chờ mong và khẩn trương, lòng cũng như chậm rãi ngâm vào trong nước ấm.

Trách không được mọi người đón dâu đều muốn tổ chức nghi thức thế nào.

Hiện tại hắn có chút muốn nhìn thấy Triệu Hi Hằng, không có ý gì khác, chỉ là rất nhớ rất nhớ nàng, muốn cùng nhau thức dưới ánh nến cả đêm, thảo luận từng chút một chuyện này nên làm như thế nào, từ viết thiếp mời đến hôn phục, từ an bài nghi thức đến trên rượu trong tiệc cưới.

Vệ Lễ không có kinh nghiệm trong chuyện này, hắn ngay cả phong tục Tấn Dương cũng không biết, nhưng hắn có thể xác định, có một người chắc chắn sẽ biết.

Tạ Thanh Úc ngồi đối diện Vệ Lễ, khuôn mặt như ngọc vẫn cứng đờ, trong ánh mắt cũng không có nhiều thần thái, nhưng bàn tay giấu trong ống tay áo rộng lớn đã nắm chặt đến không còn khí lực.

"Tam thư lục lễ, tam môi lục sính." Vệ Lễ hỏi hắn một câu, hắn đáp lại một câu.

"Dù sao A Đam đời này chỉ có mỗi hôn lễ lúc này thôi, ta hỏi chi tiết một chút, chắc hẳn Tạ lang quân sẽ không để ý." Môi Vệ Lễ cong lên, nhìn thật giống tư thế Triệu Hi Hằng vẫn nghiêng đầu nhìn hắn.

Bờ môi của hắn có chút hồng hào, khóe miệng hơi xước da một chút, là ai làm thì rất rõ ràng không cần nói.

Tạ Thanh Úc phun ra một ngụm khí nuốt mãi không trôi đi, cuối cùng nặng nề nói, "Sẽ không."

"Tạ lang quân cũng là cố nhân của A Đam, chắc hẳn cũng hy vọng nàng ấy sống thật tốt; cho nên sẽ cho chúng ta lời chúc phúc tốt lành nhất, chân thật nhất có phải không?"

Phẫn uất trong lòng Tạ Thanh Úc đã tích tụ tới cực điểm, cơn nặng nề trong đầu bỗng nhiên vỡ ra, nhất thời anh minh lên, hắn không giận, ngược lại còn cười, "Lời chúc phúc, ta hẳn là nên nói trước mặt A Đam mới đúng."

"Dù sao nếu nàng ấy muốn nhận chúc phúc, sẽ tự mình đến hỏi tại hạ, chứ không phải để Vệ công tử bao biện làm thay, ngài kích thích ta như vậy, đến cùng là nóng lòng muốn chứng minh cái gì? Hoặc là nói, là muốn che dấu cái gì?"
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc