Triệu Hi Hằng vẫn còn nhìn đám cây nhân sâm con đã chết, thở dài thở ngắn gần nửa buổi.
Nhưng không phải nàng quá bi thương, chủ yếu là muốn làm nũng để Vệ Lễ bóc hạt dưa cho ăn.
Nhưng cái thứ hạt dưa này không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ dễ dàng bị nóng, sáng sớm hôm sau khi nàng từ trên giường đứng lên, trong khoang miệng liền mọc ra một cái đẹn (nhiệt miệng), ăn cái gì cũng đau, chỉ có thể uống cháu.
Vệ Lễ tối qua cũng cắn không ít hạt dưa, lại còn chiều theo Triệu Hi Hằng nằm giường sưởi đốt nóng, trên đầu lưỡi cũng mọc ra một vết, nói chuyện ăn cơm đều không thuận tiện.
Triệu Hi Hằng thấy hắn cũng bị nổi đẹn, trong lòng lại liền có chút thăng bằng, tốt xấu gì không phải chỉ một mình nàng phải giương mắt nhìn mỹ thực, Vệ Lễ cũng vậy.
Khuya ngày hôm trước tuyết rơi, ngày hôm qua tuyết tan nhưng ngược lại thời tiết lại lạnh, vào đêm càng đặc biệt lạnh, người trông coi khố phòng khi thay ca bị lạnh quá nên tay chân luống cuống, vô ý để cho chuột chạy vào, buổi sáng khi đi kiểm kê khố phòng, phát hiện có mấy cái thùng bị cắn hỏng rồi, ngay cả mấy mớ vải vóc trong thùng cũng bị kéo ra một chút để nó làm ổ.
Bọn họ nghĩ đến phong cách hành sự của Vệ Lễ, không khỏi mồ hôi lạnh ướt lưng, nhưng không dám không báo.
Vệ Lễ cảm thấy việc này đơn giản, làm việc bất lực, ném vào hồ cạn làm mồi cho cá là được rồi.
Triệu Hi Hằng giữ chặt hắn, miệng còn đau nên hàm hàm hồ hồ nói không rõ tiếng, "Dù sao đám vải vóc đó đều lỗi thời hết rồi, phạt chút tiền là được."
Trong mớ của hồi môn của nàng kỳ thật không có gì chơi vui cả, phàm là đồ tốt, mấy năm nay đều bị hoàng hậu móc hết cho Triệu Minh Tâm làm của hồi môn, mấy mớ vải vóc lỗi thời kia, nàng mặc thì tất nhiên không muốn mặc, vốn dĩ còn thấy tiếc định làm cho Vệ Lễ hoặc là Cẩu Đản Nhi hai thân xiêm y, nếu cắn hỏng rồi thì coi như thôi.
Triệu Hi Hằng liếc hắn một cái, hành vi hiện tại này của hắn, người ta gọi là quạ đứng trên mình heo đen, chỉ nhìn thấy người khác đen chứ không thấy mình đen.
Nếu có chuột lọt vào trong khố phòng chứa của hồi môn, vậy cần phải thu dọn để dẹp ổ con chuột kia, thuận tiện kiểm kê của hồi môn xem có gì hư hại không.
Triệu Hi Hằng lấy danh sách của hồi môn ra, tiện tay mở ra, đưa cho người bên dưới.
Vệ Lễ quét nhìn thoáng qua thấy hai chữ lớn, "Xuân cung..."
Xuân cung cái gì?
Mặt hắn liền nóng lên.
"Ta làm cho." Hắn đưa tay ra giật lấy, vì trên đầu lưỡi có vết đẹn, vừa nói liền đau, nhưng cũng cố gắng chịu đựng để làm miệng mình phát âm rõ ràng, hất đầu ý bảo Triệu Hi Hằng đưa chìa khóa cho hắn.
Triệu Hi Hằng muốn hỏi Vệ Lễ hôm nay rảnh rỗi đến phát điên rồi hay sao mà lại đi làm chuyện giúp nàng kiểm kê của hồi môn này? Nhưng lời nói đến bên miệng, nàng vẫn nuốt trở về, bản thân nàng lười đi kiểm kê, Vệ Lễ vui vẻ muốn đi thì cho hắn đi thôi, hắn đi thì càng yên tâm hơn bất cứ ai khác.
"Nha, tùy tiện nhìn một chút là được, không có gì đáng giá." Triệu Hi Hằng lấy một đống chìa khóa trong ngăn kéo nhỏ ra, giao cho hắn.
Trong khố phòng, cái thùng bị con chuột khoét một lỗ cũng không có hư hỏng gì bên trong quá nghiêm trọng, người hầu mở thùng ra, đối chiếu với danh sách của hồi môn từng cái một.
"Ngọc như ý, hai đôi, trân châu Đông Hải, hai hộc."
"Đồ trang sức màu tím, hai bộ, vòng tay hoàng kim khảm khảm phỉ thúy, ba đôi."
...
Sáu cái thùng con từng cái mở ra, sau khi đối chiếu thì xác nhận không có gì sai lầm.
Vệ Lễ khẽ gật đầu, ý bảo bọn họ khóa thùng lại, người hầu tiếp tục thẩm tra.
Đợi đến cái thùng cuối cùng vừa được mở ra, bên trong là mấy cái hộp gỗ đàn bẹp bẹp, xếp thành từng tầng, nhìn chiếc hộp không bao lớn, đồ vật chứa bên trong cũng không to, có thể là mấy bộ sách linh tính.
Người hầu nhìn danh sách của hồi môn cũng đỏ mặt, nghẹn hồi lâu không nói ra lời, Vệ Lễ đá hắn một chân, "Nói chuyện."
"Xuân cung đồ, mười ba bản." Hắn nhỏ giọng, đi lại gần chỉ cái hàng chữ kia cho Vệ Lễ nhìn, lại sợ Vệ Lễ không hiểu phong tục, giải thích, "Đây là của hồi môn ép đáy hòm của phu nhân, các cô nương xuất giá đều có thứ này phía dưới đáy thùng."
Mặt Vệ Lễ lập tức nhảy đỏ lên, mười ba bản, nhiều như thế?
Hắn nhanh chóng khép lại cái thùng cuối cùng vừa nhấc lên, sau đó tự mình động thủ khóa lại, nhấc chân ra ngoài, "Kiểm kê xong rồi, vậy thì đi thôi."
Giờ phút này tốc độ nói của hắn cực nhanh, như đang tránh né cái gì.
Phút cuối cùng trước khi bước đi ra ngoài, hắn còn đưa mắt nhìn vị trí cái thùng kia.
Thẳng đến lúc trở về, vệt đỏ trên mặt Vệ Lễ cũng còn chưa bớt, Triệu Hi Hằng vừa mới ngồi sàng lọc xong loại hạt giống mình muốn, đang mặc quần áo mới cho Cẩu Đản Nhi đang liều mạng giãy dụa, nhìn thấy hắn trở về, có chút kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã xong rồi?"
Vệ Lễ không lên tiếng, chỉ kéo ngăn kéo đầu giường ra, ném cái chuỗi chìa khóa kia vào, nhìn nàng thật sâu một chút, sau đó xoay người đi.
Khi đêm dài buông xuống, Vệ Lễ lại đi khố phòng, khi đi vào hai tay trống trơn, lúc đi ra hai tay vẫn trống trơn, thật làm cho binh lính thủ vệ cảm thấy kỳ quái.
Triệu Hi Hằng nghe người truyền tin của Vệ Lễ đến nói, chủ công đêm nay không trở lại ngủ, ngủ ở thư phòng.
Nàng sờ sờ giường sưởi đốt đến nóng hổi, cũng không cảm thấy quá kỳ quái.
Vệ Lễ ngủ đến bốc hoả, đi thư phòng ngủ hai ngày cho mát mẻ cũng bình thường, hắn đi cũng rất tốt; vậy buổi tối chỗ mình ngủ lại rộng thêm nhiều.
"Nếu đã ngủ ở thư phòng, dặn dò chủ công buổi tối ngủ không được liền đọc thêm ít sách." Triệu Hi Hằng gật gật đầu, bảo người lui xuống.
Vệ Lễ giờ phút này cũng đúng như lời Triệu Hi Hằng khuyên, ngủ không được trắng đêm chăm chú đọc sách, hắn hiếm khi nào để bụng chuyện đọc sách như bây giờ.
Quyển sách trên tay là do hoàng cungTấn Dương tự làm, trang hoàng tinh mỹ, văn tự rõ ràng, tranh vẽ trong đó càng là sinh động phong phú, đọc lên thú vị dạt dào, ngay cả loại người vừa thấy chữ liền bị choáng như hắn đều yêu thích không buông tay.
Trước lạ sau quen, Vệ Lễ hiện nay đã không còn rụt rè ngượng ngùng như lần đầu tiên nữa, ngoại trừ mặt vẫn còn có chút nóng lên.
Lần đầu tiên nghiêm túc đọc một bộ sách như vậy, thật đem lại cho hắn lợi ích không nhỏ.
Vừa nghĩ đến trong rương hồi môn của Triệu Hi Hằng có đến mười ba bản, Vệ Lễ cảm thấy lại có chút an tâm.
Bất quá cũng không biết nàng đã xem qua hết chưa.
Nếu như nàng chưa xem, có thể...
Đầu lưỡi Vệ Lễ theo bản năng quét qua răng nanh, làm vết đẹn trên đầu lưỡi đụng vào răng nanh, đau đến hắn chẳng còn tâm tư nào khác.
Vệ Lễ liên tiếp ra sức học hành mấy ngày, Triệu Hi Hằng bận rộn đi trồng nhân sâm của nàng, hai người đều quên mất sứ thần của Triệu Minh Cẩn đã ở trạm dịch ở hai ngày.
Tạ Thanh Úc trong trạm dịch tu chỉnh hai ngày, vẫn chưa từng nghe Vệ Lễ truyền triệu gì hắn, ngược lại hắn cũng rất dễ tính, thậm chí còn ước gì có thể kéo một ngày thì tốt một ngày, nhưng phó sứ là do Triệu Minh Cẩn phái tới theo dõi, đối với chuyện này liền cảm thấy vô cùng bất mãn, nhiều lần thúc giục Tạ Thanh Úc thỉnh cầu bái kiến.
Lúc nghe người truyền tin đến, Vệ Lễ đang cùng Triệu Hi Hằng ăn bữa cơm trưa.
Hắn suốt đêm ra sức học hành như vậy, có thể là do thức đêm nhiều nên càng nóng trong người, vết đẹn trên đầu lưỡi chẳng những không có dấu vết nào là tiêu đi, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn, nhưng vết đẹn trong khoang miệng Triệu Hi Hằng thì đã khỏi hẳn rồi.
Triệu Hi Hằng sáng nay tâm huyết dâng trào muốn ăn đầu cá nấu tiêu cùng bò sốt cay, ngồi ngay trước mặt Vệ Lễ ăn hết hai chén cơm, chọc cho Vệ Lễ tức không nhẹ. Đầu lưỡi hắn càng lúc càng đau, nói chuyện cũng đau, nói còn không lưu loát, lại sợ Triệu Hi Hằng cười nhạo hắn, cũng chỉ có thể nghẹn, một câu cũng không nói.
Hắn nhìn đầy bàn đồ ăn, nhịn không được trợn trắng mắt, Triệu Hi Hằng nhìn thấy miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Nàng ôn nhu săn sóc lại cẩn thận, múc cho Vệ Lễ một bát cháo trắng, "Ăn nhiều chút, chủ công gần đây gầy rồi." Sau đó lại gắp cho hắn một đũa bò sốt cay đặt vào trong đĩa hắn, nhưng nửa khắc sau, lại giả khuôn giả dạng, mười phần ra vẻ khoa trương gắp về nhét vào trong miệng mình, "Nha nha, ta quên chủ công hiện tại ăn không được mấy thứ kích thích như thế này, ôi thật là đáng tiếc."
"Cũng không biết có phải gần đây phòng bếp đổi sư phó không nhỉ, món bò sốt cay này đặc biệt làm ngon quá đi."
Trái tim Vệ Lễ hiện tại như là con cá nóc bị người nắm đuôi.
Sau một lúc lâu, hắn không giận ngược lại còn cười, cầm lấy tay Triệu Hi Hằng một phen, nhìn nàng cười một tiếng, nhưng vẫn không nói gì.
Dù sao sớm muộn gì có thời điểm nàng khóc.
Triệu Hi Hằng nhìn hắn cười một tiếng cũng ngừng lại, sợ tới mức nấc cục lên không dừng lại.
Người đến thông bẩmlúc nào cũng vén lên mành xem một chút, thấy Vệ Lễ đang cười, mới dám tiến vào hồi bẩm hắn.
"Chủ công, sứ thần thiên tử mấy ngày trước đây đã đến trạm dịch ngủ lại, nghĩ mãi đến nay vẫn chưa được triệu kiến, trong lòng lo lắng, cho nên phái người tiến đến thỉnh gặp, không biết chủ công khi nào có thời gian, có thể triệu kiến bọn họ."
Vệ Lễ hiện tại miệng lưỡi như vậy, tính tình hắn cũng rất bực bội, không muốn nhiều lời với ai cả, cảm xúc không thoải mái nổi lên liền muốn tìm người đánh một trận. Nhưng khi đối mặt với Triệu Hi Hằng thì khác, hắn không chịu nói chuyện với Triệu Hi Hằng là vì sợ mình miệng lưỡi nói không rõ, bị nàng cười nhạo.
Trên đời này ai dám cười hắn, hắn liền có thể chém người đó làm hai, nhưng duy chỉ mỗi Triệu Hi Hằng nếu cười hắn, hắn liền không còn chút tôn nghiêm nào của trượng phu, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Tóm lại, hắn muốn mình lúc nào cũng lợi hại nhất trước mặt Triệu Hi Hằng.
Triệu Hi Hằng hiểu ý, hỏi người truyền tin, "Vậy sứ thần kia có chuyện gì mà gấp vậy?"
"Chưa biết, chỉ thấy hắn mang theo một ít nữ tử đến."
Sứ thần đi sứ mang theo một đống nữ tử, dùng gót chân nghĩ cũng có thể biết là vì sao, trừ chuyện hiến cho Vệ Lễ, cũng không có tác dụng nào khác.
Vệ Lễ chỉ cảm thấy hắn mấy ngày nay ngồi ở chỗ Triệu Hi Hằng trong tối ngoài sáng ôm mấy cục tức chưa có chỗ xả, nâng tay ý bảo an bài đi gặp.
Triệu Hi Hằng nghi hoặc lườm hắn một cái.
Tên này giỏi nhỉ, nàng bất quá mới trong tối ngoài sáng oán giận hắn vài câu, hiện tại hắn liền khẩn cấp bắt đầu tìm tiểu lão bà?
Thế nào, ban đầu nói không gặp, bây giờ nghe nói người ta mang theo một đám tiểu cô nương xinh đẹp đến liền một khắc cũng không chờ được, muốn gặp?
Cũng đúng, Vệ Lễ hắn hiện tại nắm giữ toàn bộ Bình Châu, muốn tiểu cô nương dạng gì mà không có. Quả nhiên, trên thế giới này ngoại trừ a gia nàng, không có nam nhân nào đứng đắn cả.
"Gớm chết." Triệu Hi Hằng hướng về phía Vệ Lễ nhỏ giọng nói một tiếng, sau đó buông đũa đi.
Vệ Lễ không nghe rõ, kéo lấy vạt áo nàng, ý hỏi nàng đi đâu.
Triệu Hi Hằng gỡ tay hắn ra, tay nắm chặt thành quyền, nhưng giọng vẫn ôn ôn nhu nhu nói, "Ngươi đi tìm người khác chơi đi, ta đi ngủ đây."
Nàng cũng không tức giận, nàng lúc nhỏ sinh ra đã có cái bệnh đỏng đảnh sửa mãi không xong.
Đồ vật của mình dù không thích cũng không bằng lòng cho người khác chạm vào, người khác chạm một chút, nàng liền dứt khoát không cần.
Bộ dáng nàng cũng không khác trước kia, Vệ Lễ thấy nàng thật sự muốn đi ngủ, cũng không ngăn cản, thả nàng đi.
Hiện tại Triệu Hi Hằng có chút cảm giác nghẹn khuất như tất cả thứ này của mình sắp bị nhúng chàm, ngủ trưa có chút ngủ không được.
Nàng gần đây có thêm một thói quen, ngủ không yên liền kéo ngăn kéo ra đếm chìa khóa, đếm đếm liền ngủ.
Trong ngăn kéo, từng chuỗi từng chuỗi chìa khoá đồng thau nhỏ được dùng dây đồng xâu lại. Chìa khóa nhỏ là dùng để mở rương.
Nàng tiện tay sờ sờ một phen, đây là chìa khoá của hồi môn của nàng.