Lời này vừa mới ra khỏi miệng, trái tim Quý Lam Xuyên như đông cứng lại. Theo tác phong thường ngày của Tần tam gia, có tám phần là cậu sẽ bị mắng ngập đầu.
Tiểu thuyết máu chó hại chết người ta.
Ảo não mà nhắm mắt lại, thiếu niên nhanh chóng xin lỗi: "Thực xin lỗi, cháu chỉ........."
"Có thể."
Nửa câu sau liền chết từ trong trứng, Quý Lam Xuyên ngáo ngơ, đờ đẫn há miệng. Trong lòng có vô số làn đạn điên cuồng spam ——
Tổng tài ba ba, ngài làm sao vậy? Tổng tài ba ba, ngài tỉnh tỉnh a!
Chuyện cắn ngón tay này, chẳng phải là tình thú giữa nhân vật chính công và thụ sao?
Có lẽ cũng cảm thấy xấu hổ, Tần Chinh giả vờ bình tĩnh hắng giọng: "Hiện tại liền muốn?"
Này này, ngài dùng từ kiểu gì thế hả? Sao câu chuyện càng ngày càng mờ ám vậy?
Ở trong lòng phun tào điên cuồng, Quý Lam Xuyên thật vất vả mới tìm về biểu tình của mình. Sau đó, đại não chết máy, nói tiếp một câu: "Muộn, muộn một chút cũng được."
Cách đó không xa, người phục vụ đang bưng khay chuyển bị tiến lên phục vụ liền dừng bước chân, quay đầu đi, tỏ vẻ cái gì mình cũng không nghe rõ: Không nghĩ tới a không nghĩ tới, tình nhân nhỏ của Tam gia lại nóng lòng như vậy.
Thời gian kế tiếp, Quý Lam Xuyên như đi vào cõi thần tiên.
Không biết Tần Chinh lén sử dụng thủ đoạn gì, cư nhiên bọn họ có thể mang Đóa Đóa về nhà.
"Nói một lửa sự thật." Thấy trong mắt thiếu niên manh theo tò mò không giống giấu được, Tần tam gia tâm tình sung sướng nói, "Hoắc lão là người rất khôn khéo. Lời nói dối không bao giờ lừa được ông ấy."
Thật thật giả giả hư hư thật thật, đây mới là lời nói dối đỉnh cao.
Tần Chinh không để cập tới chuyện ngọc hàm ẩn sát khí. Chỉ nói Hoắc Đóa Đóa bị tà ám quấy nhiễu, mà Quý Lam bên người hắn vừa lúc rành việc này.
Đối với chuyện tà ám mặc dù ôm hoài nghi, nhưng dựa vào nhân phẩm của Tần Chinh, Hoắc lão vẫn là gật đầu đồng ý. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì ông cảm thấy Quý Lam Xuyên không tồi. Nếu đổi thành Bạch Thời Niên, Hoắc lão tám phần sẽ trực tiếp dùng quải trượng đánh Tần Chinh ra ngoài.
Bởi vì Tần tam gia không quen với việc trẻ con đến gần, cho nên hiện tại Đoá Đoá đang ngủ gật trong vòng tay của Quý Lam Xuyên. Vành mắt của cô nhóc 6 tuổi tràn đầy vết xanh nhạt, có lẽ là gần đây không nghỉ ngơi tốt.
Cảm nhận được hơi thở bình thản xunh quanh thiếu niên, Hoắc Đoá Đoá cọ cọ tiến vào vòng tay ấm áp kia, yếu ớt mà lẩm bẩm câu khó chịu.
Một cô bé năm sáu tuổi, vốn nên là độ tuổi đáng yêu xinh xắn nhất.
Nhưng nhìn bộ dạng của đứa trẻ có thể miễn cưỡng tính là cháu gái mình, Tần Chinh giấu đi dao động trong mắt. Hắn giơ tay ra hiệu cho tài xế ly khai khỏi Hoắc gia.
Thấy tài xế đã kéo vách ngăn lên, Quý Lam Xuyên chậm rì rỉ mà từ trong túi lấy ra một con dao ăn: "Tam gia........"
Con thỏ con này, thật đúng là dám cầm dao chĩa vào mình sao?
Tức đến bật cười, Tần Chinh vừa định tìm lý do cự tuyệt, liền đụng phải ánh mắt mong đợi cùng thận trọng của thiếu niên.
Thôi, coi như cho Hoắc lão một ân tình.
Nhất thời tìm ra một cái cớ mà đến mình cũng không tin tưởng mấy, Tần Chinh vươn tay trái: "Nhanh lên."
Không nghĩ tới hôm nay đối phương lại dễ nói chuyện như vậy, Quý Lam Xuyên tức khắc xem nhẹ sự ghét bỏ cùng thúc giục trong lời nói của nam nhân.
Cậu một tay ôm lấy Hoắc Đoá Đoá ý thức mơ hồ, một tay nắm lưỡi dao hướng về phía ngón tay của Tần Chinh.
Đúng là một nhóc ngu ngốc.
Nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh của người thiếu niên siết lưỡi dao, chỉ lộ ra một đầu mũi sắc bén nho nhỏ. Tần Chinh rất muốn nhắc nhở đối phương đừng ngu ngốc tự cắt tay mình, nhưng sợ mình vừa lên tiếng sẽ dọa đến đối phương.
Vì thế, hắn ngồi im không nhúc nhích, cũng thời khắc quan sát thiếu niên, sợ chẳng may cậu bị đứt tay.
Mình bị người khác đả thương lại đi lo lắng cho người đả thương mình, cảnh tượng này đúng là thực sự kỳ quái.
Khi đầu ngón tay đau sót, mày Tần Chinh cũng chưa nhăn một cái. Hắn thấy thiếu niên đặt con dao ăn xuống, đồng thời còn ấn ngón tay đang chảy máu của hắn lên miếng ngọc hàm.
Nói cũng thần kỳ, linh khí dưới sự chỉ dẫn âm thầm của Quý Làm Xuyên, làm máu tươi kia liền không hợp lẽ thường mà thấm vào miếng ngọc. Hắc khí đen kịt bay lên không trung, sau đó bị kim quang như lưới đánh cá dập tắt.
Hết thảy phát sinh này, người thường không thể nhìn thấy. Ngay cả người cung cấp máu là Tần Chinh, cũng chỉ nhìn thấy cảnh máu của mình thấm vào miếng ngọc.
Hoắc Đoá Đoá như có cảm giác mà ôm chặt lấy người thiếu niên. Khuôn mặt nhỏ vốn dĩ nhăn thành một đoàn, giờ cũng có vẻ dịu đi.
"Được rồi."
Việc kéo linh khí của người khác dệt thành võng, quả là một việc rất tốn tâm lực, chưa kể công đức kim quang của Tần Chinh lại bá đạo đến mức khó khống chế. Quý Lam Xuyên âm thầm niệm chú ngữ phong bế mắt trái, lúc này mới dám buông ngón tay ra, ngẩng đầu cười với nam nhân một cái.
Ngón tay Tần Chinh vừa rời khỏi ngọc hàm, vết máu xung quanh cũng nhanh chóng tiêu tán, ngọc hàm hình cá cũng khôi phục nguyên trạng.
Thoáng nhìn một tầng mô hôi mỏng trên trán thiếu niên, trong lòng Tần Chinh vừa động: "Rất mệt?"
"Còn tốt." Nghe được hơi thở đều đều của Hoắc Đóa Đóa trong lòng ngực, Quý Lam Xuyên cũng rất kinh ngạc với loại máu kỳ diệu của Tần Chinh.
Nếu như lấy lời của lão nhân gia, bản thân Tần tam gia chính là hiệu quả lớn nhất trong mấy chuyện như thế này.
Nha! Đây chính là thịt Đường Tăng phiên bản người thật đó.
Nhìn đôi mắt ẩm ướt lập tức sáng lên của thiếu niên, Tần Chinh cảm thấy sau lưng ớn lạnh không thể giải thích được: "Miện vết thương này, như thế nào mà không ngừng chảy?"
Lấy máu ở móng vuốt lão hổ, Quý Lam Xuyên đương nhiên không dám dùng bao nhiêu lực. Nhưng cái miệng vết thương nho nhỏ kia dường như bị tiểu cầu quên đi, máu cứ không ngừng chảy ra.
"Cháu.........."
Không dự đoán được tình huống như vậy, Quý Lam Xuyên nhất thời nghẹn lời.
Cảm thấy chính mình trong giây tiếp theo sẽ bị đối phương vứt xác xuống sông. Không kịp nghĩ nhiều, Quý Lam Xuyên theo bản năng cúi đầu mà ngậm lấy ngón tay nam nhân.
Nhưng khi cánh môi đụng tới ngón tay, cậu mới phản ứng lại, mình đây là có bao nhiêu ngu xuẩn———
Nước bọt có thể tiêu độc cầm máu là không sai, nhưng người bị sắp bị cậu "Tiêu độc" lại là Tần Chinh.
Xét với tính cách ưa sạch sẽ của Tần tam gia, nếu cậu dám nhả nước miếng lên tay đối phương, đảm bảo ngày mai cậu sẽ bị đá bay ra khỏi Tần gia.
Tiến không được mà lùi cũng không xong, Quý Lam Xuyên chết máy tại chỗ. Hận không thể đem mình vùi vào khe đất mà trốn đi.
Động tác ái muội như thế này thật giống một cái hôn, đôi môi đầy đặn thiếu niên ẩm ướt mềm mại. Tần Chinh vô thức mà vuốt ve một chút. Đối phương lập tức rụt lại giống như con thỏ bị dọa sợ.
"Cháu, cháu tiêu độc cho ngài."
Khi đến gần, Quý Lam Xuyên mới nhận ra, đối phương đổ máu không ngừng là do sát khí lưu lại, chỉ cần búng sát khí đi, miệng vết thương trên tay Tần Chinh tự nhiên sẽ đóng lại.
Cho nên, rốt cuộc mình đang làm chuyện ngu xuẩn gì vậy trời?
Ảo não mà mím môi, Quý Lam Xuyên phát hiện, Tần Chinh lúc nào cũng có thể làm loạn tiết tấu của mình. Người đàn ông không được miêu tả nhiều trong nguyên tác này, tuyệt đối là ngoài ý muốn lớn nhất trong chuyện xuyên sách của cậu.
Ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm cánh môi nhiễm máu đỏ của thiếu niên, Tần Chinh nới nỏng cà vạt, khó có được hảo tâm mà chỉ tay về phía bên phải: "Hộp thuốc ở chỗ này."
Di? Người này cư nhiên không có tức giận mắng mình tự ý cùng ở dơ sao?
Khó hiểu chớp mắt một cái, Quý Lam Xuyên — Tìm đường sống trong chỗ chết, vội vàng tìm hộp thuốc nhỏ.
Động tác lần này của cậu cực kỳ quy củ, toàn bộ quá trình đều không có đụng tới đối phương dù chỉ một chút.
Ái muội như có như không mà khuyếch tán trong không khí. Rõ ràng ánh mắt hai người không có nhìn nhau, nhưng Quý Lam Xuyên vẫn là không được tự nhiên.
Nhớ tới đến đồ mình mang theo trước khi đi ra ngoài, cậu lập tức từ trong túi lấy ra hai sợi dây đỏ tinh tế để dời đi sự chú ý.
Tần Chinh thích thú nhìn ngon tay đan xen giữa những sợi dây màu đỏ, động tác này lộ ra vẻ mỹ lệ kỳ lạ. Hắn liền lên tiếng dò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Kim Cương kết ạ."
Tập trung dẫn linh khí vào trong nút thắt, nhịp tim của Quý Lam Xuyên cũng dần dần bình phục. Đây là biện pháp tốt nhất để trấn an tinh thần, thực mau, cậu một lần nữa trở về lại là "Quý Lam".
"Kim Cương, cậu còn tu Phật?" Đuôi lông mày hơi nhướng, Tần Chinh phát giác, mình càng ngày càng không nhìn thấu thiếu niên trước mắt này. Tuy những tư liệu mà Triệu Trác gửi, đều không lộ sơ hở, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không quá thích hợp.
Không có chút hứng thú đi tu, Quý Lam Xuyên lắc đầu liên tục: "Chỉ là mượn tên tuổi thôi ạ."
"Tuy nói Kim Cương có duyên với Thần Phật, nhưng công năng của nó không có ở trên dây. Chỉ khi người làm ra, dẫn linh khí vào kết nội, nó mới có tác dụng phù hộ bình an."
Nếu không, tại sao người đời lại phải cung phụng hương khói cầu cao tăng "Khai quang".
Bị lời nói của thiếu niên gợi lên hứng thú, Tần Chinh đối với cái thế giới mới kia rất tò mò: "Cậu mang theo sương sớm sao?"
Ngón tay thắt nút dừng lại, Quý Lam Xuyên sửng sốt nửa giây mới nhận ra đối phương có ý gì. Tần Chinh luôn cho người ta cảm giác là người trưởng thành, lãnh đạm. Ngoài trừ công việc thì đều thờ ơ. Quý Lam Xuyên cũng không nghĩ tới, đối phương còn có một mặt "Tuổi trẻ" như vậy.
Bất quá, cậu phải từ chối ông chủ một cách tàn nhẫn, nút thắt không thể ngắt quá lâu. Chú linh lại muốn lợi dụng mắt Âm Dương để "Xe chỉ luôn kim." Trước mắt, không có thực lực bảo vệ, cậu chỉ có mắt trái cổ quái này, cho nên tuyệt đối không thể để người ngoài phát hiện.
"......Thực xin lỗi." Thiếu nhiên rũ đầu xin lỗi, giọng nói cũng mềm mại hẳn đi.
Nguyên chủ vừa mới 20, ủy khuất sợ hãi giống như một tiểu khả ái vô tội. Tần Chinh nhớ tới tuổi tác của đối phương, tự nhiên cảm thấy mình giống như là một con sói lớn đi bắt nạt thỏ con.
Khịt mũi một cái, Tần Chinh nhìn chằm chằm vòng xoáy nhỏ trên đầu thiếu niên: "Cậu rất sợ tôi."
Không phải nghi vấn mà là khẳng định, Hoắc Đóa Đóa đã được giải trừ tà khí, đang chìm vào giấc ngủ say. Hồn nhiên không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong xe.
Cũng không có gì phải sợ, hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, yêu ma quỷ quái gì mà tiểu gia ta chưa gặp qua?
Nhận thấy trên người nam không có sát khí, Quý Lam Xuyên rũ mắt xuống, an tâm thắt nút tiếp. Một bên phun tào một bên nương nhờ tên tuổi nhát gan để gạt đối phương qua một bên.
Thì ra là thế! Chẳng trách hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Dùng bàn tay to nắm cằm thiếu niên, Tần Chinh nâng khuôn mắt nhỏ của đối phương hướng về phía mình: "Khi muốn vận dụng linh khí thì cúi đầu. Rốt cuộc trên mặt cậu ẩn giấu cái bí mật gì?"
Má nó! Khó thế mà cũng nghĩ ra được.
Không ngờ tâm tư nam nhân này kín đáo đến thế. Quý Lam Xuyên bất ngờ bị giết không kịp trở tay, nhanh chóng hoàn thành nút thắt cuối cùng. Rồi sau đó nghìn cân treo sợi tóc mà phong bế hai mắt của mình lại.
"Bí mật?"
Mê man mà rung rung lông mi, hai mắt thiếu niên trong veo sáng ngời như nai tơ. Ngũ quan của cậu trước sau như một mà xinh đẹp câu nhân, chỉ có đôi môi nhuốm một vệt máu khô.
Ừng ục.
Hầu kết không chịu khống chế mà di chuyển, Tần Chinh mê muội mà muốn cúi đầu xuống. Hoắc Đoá Đoá bị đánh thức, liền tò mò nhìn về phía hai người———