Quý Lam Xuyên vừa dứt lời, không ít khách nhân mới phản ứng lại, đây là Bạch Thời Niên tự chủ: Bất kể là có quan hệ tốt hay thưởng thức lẫn nhau, đối phương cũng không nên lấy giọng khách lấn át giọng chủ.
Hài lòng với sự thức thời của Quý Lam Xuyên, Hoắc lão cũng vui vẻ mà bán cho Tần Chinh một cái mặt mũi: "Nghe đàn hoài cũng chán. Nếu cậu có bản lĩnh khác, không ngại lấy ra để cho lão nhân ta mở rộng tầm mắt."
Nghe thấy Hoắc lão nói như vậy, sắc mặt Bạch Hải Vinh đại biến. Vô luận là tiểu tử Quý Lam kia ứng đối như thế nào, Niên Niên nhà ông cũng đã bị chụp cho cái mũ "Tự làm chủ".
Dù việc này sẽ bị áp dưới danh hào quang của mấy giải thưởng quốc tế. Nhưng sau khi tiệc mừng thọ kết thúc mấy ngày, Niên Niên nhất định sẽ thành trò cười cho người trong vòng.
Đại não cấp tốc vận chuyển, tâm tư của Quý Lam Xuyên lả lướt hơn Bạch Hải Vinh rất nhiều. Lời nói của Hoắc lão không chê vào đâu được, nhìn như giúp cậu tránh được xung đột dương cầm. Mà trên thực tế, lão nhân này cũng ném cho cậu một vấn đề khó khăn.
Nếu không thể lấy ra bản lĩnh khác, cậu sẽ quẫn bách giống như Bạch Thời Niên ở trên đài.
Haiz! Đúng là gừng càng già càng cay.
Không muốn Tần Chinh bị mất mặt, cặp mắt phượng của Quý Lam Xuyên nhìn thoáng xung quanh. Thản nhiên bứt một phiến lá xanh từ chiếc bình hoa dùng để trang trí ở bên cạnh: "Vậy vãn bối liền bêu xấu."
Cái gì? Thổi lá cây? Đây đã là thời đại nào rồi, cư nhiên còn có người chơi một thứ "Nhạc cụ" mà ngay cả trẻ con cũng nhìn không lọt?
Vì hành động không đâu vào đâu của thiếu niên mà cảm thấy buồn cười. Nhưng Bạch Thời Niên lại không nhịn được mà nhìn về chiếc lá xanh đang đặt trên cánh môi của đối phương.
Trong lòng y dâng lên một loại bất an, mà loại này bất an, giống như là đang ở tầng thứ nhất âm phủ, trong nháy mắt đã bò lên tới đỉnh núi.
Không cần microphone thu âm, âm thanh réo rắt từ phiến lá nho nhỏ kia, cũng truyền tới tai mọi người một cách rõ ràng.
Trong nháy mắt như được trở về rừng trúc biển hoa, giai điệu do thiếu niên thổi không có bao nhiêu vui sướng. Nhưng lại tràn đầy vị hoang dã hiếm thấy ở thành phố. Mà mọi người ở đây cho rằng, đây là một làn điệu đồng quê giản dị.
Bỗng mặt mày thiếu niên nghiêm túc, lại dùng phiến lá xanh thổi ra một bản chinh phạt ngựa sắt vàng.
Ở tiệc mừng thọ triển lộ sát khí, Quý Lam này, không phải bị điên rồi đi?
Theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Hoắc lão, Bạch Thời Niên lại từ trong mắt đối phương bắt được gặp một tia đầy tán dương.
Mắt thường không thể nhìn thấy linh khí lơ lửng cùng rung động trên không trung. Nó đang nâng niu phiến lá xanh mỏng manh trong miệng thiếu niên kia. Chờ khi giai điệu chuyển từ phấn khích sang thản nhiên. Tất cả mọi người không khỏi cảm thấy một trận mạc danh thần thanh khí sảng.
Đặc biệt là Tần Chinh có cảm giác nhạy bén với linh khí, càng cảm thấy cơn đau đầu bấy lâu của mình cũng thuyên giảm.
"Hay hay hay!" Liên tiếp nói ba từ "hay", Hoắc lão lập tức vỗ tay cười to, "Réo rắt mà trầm thấp, như bay bổng mà lại tĩnh lặng. Hôm nay đúng là làm khó cậu rồi."
"Đây chỉ là một đoạn nhỏ trong <Đường Thư Cũ>, muốn tạo niềm vui cho Hoắc lão."
Lấy phiến lá ra, cánh môi thiếu niên đã nhiễm một tầng diễm lệ ửng đỏ. Cậu cúi đầu, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nhẹ nhàng nhận lấy lời khen của đối phương.
Đây chỉ là một thủ thuật nhỏ để dẫn động linh khí, chỉ là những người trong bữa tiệc, lần đầu tiên nghe qua, liền cảm thấy nó hết sức thú vị.
Nếu nhìn lại kiếp trước của Quý Lam Xuyên, quả thực xứng đáng được gọi là một đoạn quái đàm đô thị cấp ba: Nhân vật chính sinh ra đã là một cô nhi không cha không mẹ, ở trong viện phúc lợi ngây người vài năm. Bị nhóm lừa đảo trốn trong khu ổ chuột bắt cóc. Cũng may vận khí cậu không tồi, không có bị chặt tay chặt chân mà trốn thoát được.
Sau khi lớn hơn một chút, một mình ở dưới cầu vượt giả trang hành nghề lừa gạt. Lúc đó, đôi mắt Âm Dương không kiểm soát được khiến cậu cực kì sợ hãi. Quỷ khí, âm hồn bay lượn xung quanh, càng làm cậu muốn tìm cái chết.
Nhưng có lẽ số mệnh chưa tuyệt đường, năm ấy 16 tuổi, Quý Lam Xuyên gặp một lão nhân đã làm thay đổi cuộc đời mình. Đối phương thu cậu làm đồ đệ rồi dẫn cậu trở về núi, cầm tay chỉ dạy cậu đọc kinh duyệt điển, suy đoán thiên cơ.
Vì thế, từ một Quý Tiểu Ngũ ở khu ổ chuột, nhoáng cái 6 năm sau, trong thành phố S liền có một Quý đại sư lừng danh.
Quý Lam Xuyên từ trước đến nay làm người tiêu sái, nhưng đoạn giai điệu này đã gợi lên u sầu trong lòng cậu, bởi đây là khúc mà sư phụ đã truyền dạy cho cậu.
"Không vui?" Nhìn thấy người thiếu niên đi về phía mình, Tần Chinh đưa cho đối phương một ly Champagne, "Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ vui vì thắng Bạch Thời Niên."
Sau sự việc này, người sáng suốt đều nhìn ra được là, thể diện Bạch gia đã bị đứa con út ném đi.
Nuốt xuống một ngụm rượu màu hổ phách, Quý Lam Xuyên giơ ly không lên: "Cảm ơn Tam gia cùng Hoắc lão đã cất nhắc."
Cậu lúc này tâm tình không tốt, thật sự không có hứng thú làm bộ diễn kịch, thờ ơ mà nhìn bữa tiệc tối náo nhiệt trước mặt. Quý Lam Xuyên hoàn toàn không để ý tới những ánh mắt trong sáng ngoài tối đánh giá.
Rõ ràng đang đứng ở trong vòng phồn hoa, nhưng thiếu niên giống như là đứng trên đỉnh núi tuyết u tĩnh nhất. Ngay cả khi đôi mắt phượng vốn luôn quyến rũ đa tình, cũng bị khí chất của cậu áp ra ba phần lạnh lẽo.
Đây là một biến hóa rất vi diệu, ít nhất chỉ có một người là Tần Chinh phát giác ra. Chẳng qua cậu cùng nguyên chủ cũng có phần giống nhau, cho nên Quý Lam Xuyên cũng không bị lộ tẩy lắm.
Không tự chủ được mà dời tầm mắt đến đôi môi hồng nhuận của thiếu niên, ánh mắt Tần Chinh hơi trầm xuống: "Nó tên gọi là gì?"
Có thể làm cho đối phương sinh ra một xúc động lớn như thế, đoạn khúc này nhất định có ý nghĩa đặc thù gì đó.
"Tên?" Mi mắt cong cong, sự lạnh lẽo quanh thân thiếu niên tan biến, phảng phất như bị người ta kéo từ trên mây rơi xuống trần thế, "Không có tên, cháu chỉ ghép nó lại với ba giai điệu nhỏ."
May mà bản lĩnh này đã theo cậu chín năm, dù thay đổi thân xác mới cũng không cảm thấy xa lạ.
Nhìn vào đôi mắt trong trẻo của thiếu niên, Tần Chinh nảy ra một nghi vấn vô cớ: "Cậu thật sự yêu Tần Tử Hành?"
Đây quả thực là một câu hỏi hoang đường.
Nhìn biểu tình kinh ngạc của đối phương, Tần Chinh cũng cảm thấy gần đây mình rất không bình thường.
Mỗi tiếng nói, cử động của thiếu niên không hề lộ ra sơ hở, ngay cả Tần Chinh, cũng chưa từng hoài nghi tình yêu của Quý Lam dành cho Tần Tử Hành.
Nhưng hắn lại không thể hiểu được mà cảm thấy biệt nữu, thật giống như.........Thật giống như đứa con trai nuôi kia của hắn, rất không xứng với thiếu niên.
Đường đường là người kế thừa Tần thị mà lại không xứng với tiểu bạch kiểm chưa cả tốt nghiệp đại học. Nếu lời này để người ngoài nghe được, chắc chắn sẽ cảm thấy đầu óc của Tần tam gia có vấn đề.
"Tình yêu cũng có thể trở thành một loại thói quen." Quý Lam Xuyên trả lời mơ hồ.
Cậu không nói quá rõ ràng. Dù sao, cậu cũng chắc chắn sẽ không cùng Tần Tử Hành dây dưa cả đời. Một ngày nào đó, kết thúc nhân quả của nguyên chủ, cậu sẽ trở lại làm Quý Lam Xuyên.
Nhìn thấy ly Champagne cạn đáy, Tần Chinh lúc này mới phát giác, mình đã quan tâm đến tình cảm đời sống của hậu bối quá mức.
Hắn không thích mình bị mất khống chế như vậy, liền mạnh đem đề tài đổi đi: "Nguyên nhân Đoá Đoá bị bệnh?"
Một giây từ "Ba chồng tri tâm" đổi thành "Bá tổng cao lãnh", Quý Lam Xuyên không cần tốn nhiều sức để đuổi kịp sắc mặt của Tần Chinh: "Trên cổ của đứa bé có đeo một khối ngọc hàm."
Sợ đối phương không biết danh từ lạ này, cậu còn cố ý bổ sung một câu: "Chính là ngọc táng* đặt trong miệng người chết."
(*)Ngọc Táng là hình thức Ngọc hóa tro cốt để an táng. Tro cốt sau khi được Ngọc hóa trở thành những viên ngọc thường có màu trắng tinh khiết, thanh sạch và trường tồn với thời gian. Gia quyến có thể lưu giữ, thờ cúng và tưởng niệm Linh Ngọc Bình An ở nơi trang nghiêm nhất theo di nguyện của người đã khuất.
《 Thuyết Văn Giải Tự 》 có nói: Hàm, viên ngọc để trong miệng người chết. Thời Z cổ đại, chú trọng văn hóa mai táng, thợ thủ công thường điêu khắc ngọc ve làm hàm, lấy ngụ ý "Xác ve sống lại, linh hồn kéo dài"
Bất quá, Quý Lam Xuyên đã hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy người nào sống lại vì ngọc hàm.
"Ngọc hàm hình con ve sầu rất phổ biến ở Hán triều, mà các triều đại khác cũng rập khuôn với hình dạng này. Trên cổ Đóa Đóa đeo ngọc hình con cá, cháu không nhìn ra niên đại của nó. Chỉ có nhìn thấy sát khí bám ở bề ngoài mặt."
Thật ra, đây có thể tính là Hoắc lão nhìn lầm, dù sao ngọc hàm cũng không có hình dạng và cấu tạo rõ ràng. Chỉ cần không tự mình lấy ra từ miệng người đã mất, lại trao qua tay khắp nơi. Như vậy, không ai có thể đoán ra được nguồn gốc thực sự của nó.
Vì bảo đảm "Chết không không khẩu, thi thể không hóa", hầu hết nguyên liệu làm ngọc hàm đều có chất lượng tuyệt hảo. Lấy phong cách của Hoắc lão, sẽ chọn nó cũng không phải là điều lạ lẫm gì.
Thấy Tần Chinh vẫn cau mày, Quý Lam Xuyên vì ông chủ mà đưa ra cách giải quyết: "Đứa nhỏ yếu đuối, bị tà ma xâm nhập không có gì lạ. Chỉ cần tháo ngọc cá xuống, tiểu thư nhỏ Hoắc gia sẽ rất nhanh mà ' khỏi hẳn '. "
Tưởng tượng đến không cần phải mạo hiểm bắt quỷ, cả người Quý Lam Xuyên nhẹ nhàng rất nhiều. Thậm chí, nỗi buồn nhớ sư phụ cũng tan thành mây khói khi hoàn thành xong nhiệm vụ.
Còn không chờ Quý Lam Xuyên nhẹ nhàng quá ba giây, cậu liền nhìn thấy môi mỏng Tần Chinh khẽ nhếch lên: "Có thể tháo ra được hay không đã?"
không tháo? Chẳng nhẽ Tần gia cùng Hoắc gia có thâm cừu đại hận không muốn người khác biết?
Trong phút chốc, vô số tình tiết cẩu huyết hào môn nhảy ra trong đầu bạn nhỏ này. Nhưng bạn nhỏ đã tìm ra đáp án từ ánh mắt của Tần Chinh, khi hắn nhìn về phía Hoắc lão.
"Ngọc cá là Hoắc lão đưa." Mặt vô biểu tình mà giải thích một câu, Tần Chinh nhìn qua vẫn cứ là dáng vẻ bất cận nhân tình như vậy.
Quý Lam Xuyên không nhịn được mà cười trộm một chút, cậu phát giác thuộc tính ẩn giấu của Tần tam gia thế nhưng là mạnh miệng.
Không để cho Hoắc lão tự trách, lại khó như vậy sao? Cứ phải vòng một vòng lớn như vậy.
Đưa ly không trong tay cho người phục vụ đi ngang qua, Quý Lam Xuyên làm ra vẻ do dự: "Biện pháp cũng không phải không có, nhưng cháu cần công đức kim quang của Tam gia để dùng."
"Dùng như thế nào?"
"Một giọt máu."
Tần Chinh một thân đại công đức, ngày thường đều ẩn tàng trong máu thịt. Quý Lam Xuyên muốn dẫn nó ra, hoặc là dẫn đối phương đến tòa đế vương lăng ở khu đất thành Tây, hoặc là chờ đối phương xuất........
Khụ Khụ!
Dừng lại ý nghĩ nguy hiểm phía sau, Quý Lam Xuyên tỏ vẻ tiết tháo của mình rất nghiêm túc. Cho nên, cậu đứng đắn sắc mặt, đánh bạo hỏi nam nhân xin một giọt máu.
Tà khí cần phải có linh khí hóa giải, nhưng Hoắc Đóa Đóa đã không thích hợp dùng thủy cục phong thủy để đổi vận. Nếu muốn đêm nay giải quyết xong sự tình, cũng chỉ có thể dùng công đức kim quang trên người Tần Chinh mới được.
Lặng lẽ kéo thiếu niên đến một góc không có người, Tần Chinh buông đối phương ra: "Cậu tốt nhất không được gạt tôi."
Không lừa già dối trẻ, cứ bôi lên là được.
Trộm ở trong lòng nói thầm một câu, Quý Lam Xuyên cười ấm áp như cừu nhỏ. Cậu rất tò mò Tần Chinh sẽ dùng phương thức gì để thương tổn chính mình.
Ba phút sau, Tần tam gia giơ tay trái nổi đầy gân xanh: "Tôi chỉ có súng."
"Vậy cháu sẽ đi tìm một con dao......." Không hề nghĩ ngợi mà nhìn về khu cơm Tây cách đó không xa.
Một giây sau, Quý Lam Xuyên cảm nhận được sát khí quanh thân nam nhân.
Lắc đầu như trống bỏi, Quý Lam Xuyên nhìn ngón trỏ có khớp xương rõ ràng của đối phương. Đột nhiên đầu óc nhanh trí: "Nếu không.............cháu cắn ngài nhé?