Chưa đợi bàn tay của Hòa Đồng Trần xoa bầu ngực căng tức khó chịu, Bích Lạc Trừng đã dán cánh môi hồng cắn nhẹ bờ môi man mát của hắn.
Học theo bạn nữ xinh đẹp trong phim dạy diễn, thử thè lưỡi thơm thăm dò nhưng đợi mãi chẳng thấy lưỡi của Hòa Đồng Trần đâu.
Bạn tôi có thể đừng cứng đờ như cục đá trong thời khắc then chốt được không.
Đây là nụ hôn đầu của cô đó.
Nụ hôn đầu lãng mạn đâu thể chỉ là cái chạm nhẹ, vừa chạm đã tách ra!
Bích Lạc Trừng hết cách đành tự đẩy lưỡi vào trong miệng hắn.
Rất vất vả mới tìm thấy, quấn lưỡi dày của hắn mè nheo không chịu rời. Cô giữ nguyên tư thế thè nửa lưỡi, đảo qua đảo lại cái lưỡi ướt át của hắn.
Ừm, là vị nước súc miệng dưa hấu cô thích nhất, có vẻ nụ hôn đầu không đến nỗi tệ như cô nghĩ…
Cứ hôn rồi lại mυ"ŧ, đột nhiên Hòa Đồng Trần đổi khách thành chủ. Bàn tay xoa bồng đào mềm tràn ra ngoài tay anh. Cắn mạnh cánh môi đỏ và lưỡi mềm. Thậm chí còn cùng mυ"ŧ nước miếng của cô.
“Ưm… Tiên quân, tiên quân đại nhân…” Bích Lạc Trừng bị Hòa Đồng Trần phản công, hôn không còn sức đảo ngược tình thế, mơ mơ màng màng bị hắn mυ"ŧ nước miếng liên tục. Không giữ được khuôn miệng nỉ non một tiếng yếu ớt lại cũng dụ hoặc: “A…”
Tiếng kêu vừa thốt ra, Bích Lạc Trừng tự bị giật mình sợ hãi.
Giọng bình thường của cô thuộc kiểu nữ thần lạnh lùng, sao bỗng nhiên lại nũng nịu, ngọt ngấy, nâng tông âm đuôi cứ như giọng của em gái yếu đuối thế này.
Bích Lạc Trừng không biết bị Hòa Đồng Trần hôn bao lâu, chỉ biết hôn đến lúc cô nhũn chân, mệt nhoài người.
Cô hết nhịn nổi, ưỡn bầu ngực vểnh cao áp mạnh vào bàn tay ấm nóng của hắn.
Họ Hòa này có thể, có thể, có thể xoa mạnh hơn, bóp mạnh hơn không!
Cô thấy mình như viên kẹo mềm ngọt ngào tan chảy trong nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, trong cái ôm nóng bỏng của hắn, trở thành thể lỏng ngọt ngào, đặc dính. Nhụy hoa ngứa không chịu được, khó mà kiểm soát dòng nước ấm kích động chảy ồ ạt ra ngoài…
Bàn tay Hòa Đồng Trần xoa bóp bộ ngực căng tròn, mềm mại mịn màng của Bích Lạc Trừng.
Xoa bóp cách một lớp yếm mỏng là cảm giác khá lạ. Hai quả đào ngọt ngào này không chỉ to đến mức một tay anh không cầm hết, mà còn nở nang, mịn màng, mềm đẫy tay anh. Cảm giác bóp mạnh hơn một chút sẽ vỡ trong tay anh.
Đợi mãi mới được Hòa Đồng Trần tha cho cái lưỡi bị hôn tê dại của cô. Bích Lạc Trừng lau nước bọt chảy bên mép: “Ưm, tiên quân đại nhân nhẹ thôi… A, ngực của Quỳnh Tuyết sắp bị tiên quân bóp nhão… Ưm, thích quá… Tiên quân, tiên quân bóp ngực Quỳnh Tuyết thích quá…”
Nhớ lại cảnh trong phim dạy diễn, cô thở hổn hển cởi yếm.
Bích Lạc Trừng chịu đựng xấu hổ, khó khăn bưng hai quả bồng đào thơm ngào ngạt nhìn Hòa Đồng Trần: “Tiên quân, tiên quân đại nhân ngậm cho Quỳnh Tuyết đi… Ngực của Quỳnh Tuyết sắp bị tiên quân xoa nhão. Núm vυ" ngứa quá, muốn nước miếng của tiên quân đại nhân ngậm. Nhanh nào tiên quân đại nhân, mau mυ"ŧ… núm vυ" mềm của Quỳnh Tuyết, được không ạ…”
Khi ông trời sắp giao cho người nào đó nhiệm vụ quan trọng, trước tiên, ông trời sẽ làm cho người ấy nếm mùi đói khát, khổ cực bần hàn, rối tung hành vi, không việc gì như ý. Để người đó cảnh giác, rèn tính nhẫn nại, tăng thêm tài năng chưa có đủ.
Bích Lạc Trừng mày phải nhẫn nhịn cho xong việc này. Tương lai ắt làm nên nghiệp lớn. Cố lên!
Hòa Đồng Trần bóp một bầu ngực trắng mềm của Bích Lạc Trừng, cố lắm mới cầm hết bằng một bàn tay, cảm nhận quả đào thơm ngon mịn màng: “Bản tôn mυ"ŧ núm vυ" bé nhỏ cho Quỳnh Tuyết tiên tử, không biết tiên tử báo đáp bản tôn thế nào?”
Anh nghĩ bụng họ Bích giấu kỹ thật.
Không ngờ bình thường toàn ăn mặc kín cổng cao tường, chưa từng mặc quần áo hở hang, hóa ra giấu hai bé thỏ trắng to tròn đáng yêu thế này.
Tự nhiên, vô hại, mập mạp, mềm mại, căng tròn ngỡ bóp chảy mật ngọt, không hề bị chảy xệ.