Ai sẽ tin cô nếu cô nói với họ rằng quái vật sẽ sớm xuất hiện và khiến tàu trật bánh? Đây không phải là nơi ở của Đại công tước, nơi mọi người đều tử tế với cô.
Cô phải làm gì đây? Sẽ chẳng có ai tin cô đâu, và cô cũng không thể tự mình nhảy khỏi đoàn tàu đang chạy được.
Khi Yuriel giữ chặt hành lý của mình, khuôn mặt cô tái nhợt.Với tốc độ này, liệu cô có chết trước khi kịp nhìn thấy mặt của cậu chủ không?
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Yuriel- người trông có vẻ trắng bệch rồi liếc nhìn bìa cuốn sách anh ta đang đọc. Anh ta nói:
“Cuốn sách tôi đang đọc có một nhân vật đang cố gắng ngăn chặn đoàn tàu giống như cô. Cô gái, có phải cô đã nghe được một thông tin nguy hiểm nào đó giống như nhân vật này không?"
"Cái gì?"
“Có thể là có chuyện gì đó giống như tàu hỏa chở thuốc nổ, hoặc có thể có một người nguy hiểm trên tàu mà chúng ta phải truy lùng trước khi đến ga."
"...Nếu tôi nói với Ngài là tôi biết thông tin đó thì Ngài có giúp tôi dừng tàu không?"
Yuriel hỏi với vẻ mặt lo lắng.
“Nếu quả thật có nguy hiểm như vậy, tại sao tôi lại không giúp cô?"
Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế với vẻ mặt thích thú. Khi anh ta ngồi, vóc dáng của anh ta trông không lớn lắm vì khuôn mặt đẹp trai, nhưng anh ta đột nhiên trông đủ lớn để chế ngự Yuriel chỉ bằng một tay khi anh ta đứng dậy.
“Hôm nay tôi không có việc gì gấp cả...và trông mặt cô có vẻ tuyệt vọng, nên giúp cô một tay cũng không phải là ý tổi."
"Ngài thật sự sẽ giúp tôi sao?"
Yuriel kinh ngạc hỏi, cô không ngờ anh ta lại dễ dàng đồng ý giúp cô như vậy.
Cô được bảo là phải cẩn thận với những người cô mới gặp lần đầu...nhưng có vẻ như vẫn còn những người tốt ngoài kia. Yuriel rất vui mừng.
“Vâng, tất nhiên rồi. Dừng tàu hỏa luôn là điều tôi muốn làm ít nhất một lần trong đời."
Người đàn ông thở khò khè và cười, chỉ vào hành lý cô đang mang.
"Cô định mang theo thứ đó trên cả đoạn đường để dừng tàu sao?"
"À."
“Nếu cô lo lắng về việc mất hành lý, đây là tủ đựng đồ của cô. Có vẻ như cô không nhìn thấy nó vì nó ở trên đó. Cô phải nhét một đồng bạc vào để sử dụng nó, nhưng nó chắc chắn an toàn."
Một đồng bạc. Đó là số tiền đủ để trang trải toàn bộ bữa ăn của cô tại điền trang Mogris, và là số tiền cô nên tiết kiệm càng nhiều càng tốt ngay bây giờ vì không thể đoán trước được giá cả ở thủ đô sẽ đắt đỏ như thế nào.
Người đàn ông dường như cho rằng lý do Yuriel chọn không sử dụng tủ đồ chỉ đơn giản là vì nó nằm ngoài tầm nhìn của cô.
Anh ta đưa tay ra, ngụ ý rằng anh ta sẽ đích thân mang hành lý vào giúp cô.
Biết rằng mình không thể vừa di chuyển vừa ôm hành lý trong tình huống cấp bách này, Yuriel trao nó cho anh trong nước mắt.
Khi cô lấy một đồng bạc ra khỏi ví - thứ mà cô đã cất giữ cẩn thận trong tay - và đưa cho người đàn ông, lông mày của anh ta nhướng lên đầy thích thú.
"Đây là bạc được phát hành ở vùng Mogris. Cô đến từ Mogris?."