Trong cơn choáng váng, Yuriel chớp mắt khi cô cố gắng nhớ lại ký ức của mình trước khi đột ngột đứng dậy khỏi ghế. Đây không phải là lúc để lo lắng như vậy. Chuyến tàu đang hướng đến đích của nó, thủ đô đế quốc.
"Dừng tàu. Làm sao tôi có thể dừng chuyến tàu này lại?"
Yuriel vội vàng đứng dậy và nhìn xung quanh. Cô phải dừng tàu ngay lập tức. Cô phát hiện ra một người đàn ông mặc vest ngay trước mặt mình, đang nhàn nhã đọc sách. Đánh giá từ hành vi của anh ta, anh ta trông giống như một người đã que với việc đi tàu.
Yuriel nhấc hành lý lên và tiến lại gần anh.
"Xin lỗi, thưa Ngài."
Nghe Yuriel gọi, người đàn ông nghiêng đầu, giơ ngón tay dài chỉ vào mình, thầm hỏi để xác nhận.
“Vâng, vâng. Đúng vậy. Ngài, thưa ngài."
"Có chuyện gì không ổn sao?". Anh hỏi một cách ân cần.
Anh ấy đặt một chiếc kẹp để làm dấu vào cuốn sách đang đọc, đặt nó xuống ghế bên cạnh trước khi quay lại nhìn Yuriel với vẻ mặt tử tế.
Người đàn ông để lại ấn tượng tốt đẹp với cô. Anh ta khá đẹp trai với mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc nhưng trông không bình thường.
Không giống như vẻ ngoài mềm mại của anh ta, cách anh ta xử lý cuốn sách khá thô. Kỹ thuật in chữ đã phát triển đáng kể qua nhiều năm, nên không quá khó để tìm sách, nhưng cũng không hề rẻ.
Quyển sách anh ta đang đọc được làm bằng bìa dày và giấy trắng chất lượng cao. Người đàn ông ném một vật như thể anh ta đang cầm một khối đá bên lề đường, ngước nhìn Yuriel và nghiêng đầu.
"Cô?"
Anh ta không đẹp trai bằng người đàn ông tôi thấy trong mơ... khoan đã, tôi đang nghĩ gì thế? Tôi đã thấy người đàn ông như thế nào trong mơ...?
Yuriel mở to mắt khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, người đang nhìn cô với vẻ bối rối. Cô thầm trách mình vì đã lạc vào suy nghĩ trong tình huống cấp bách như vậy.
"Ngài có biết tôi cần phải đi đâu để dừng chuyến tàu này không?"
"Dừng tàu à? Chúng ta sắp đến nơi rồi... Ừm, được thôi. Tàu sẽ tự dừng trong 10 phút nữa."
Người đàn ông tử tế giải thích khi lấy đồng hồ bỏ túi ra và nhìn lại thời gian.
Anh ta tiếp tục nói bằng giọng tử tế nhưng khinh thường, như thể đang nói chuyện với một đứa nhà quê.
“Cô ơi, hành khách không phải là người dừng tàu. Người lái tàu mới là người điều khiển tàu và tàu sẽ dừng ở điểm đến đã định."
Anh ta thêm một nụ cười bằng mắt như thể thế là đủ.
“Tôi biết điều đó! Nhưng...trước khi chúng ta đến ga, chuyến tàu này...!"
Yuriel vừa lên tiếng, đột nhiên ngậm miệng lại.