“Cốc cốc cốc.” Ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ, người hầu nói: “Tư lệnh, Lục đại thiếu gia tới rồi.”
“Bảo anh ta chờ một chút, tôi còn chút việc cần xử lý.”
Rõ ràng là nói dối, hắn cố tình làm khó anh Lục của cô, khóe miệng Thi Ngọc hơi mím lại.
Hành động này của cô hoàn toàn là theo bản năng, nhưng không ngờ lại bị hắn phát hiện ra.
Một giây sau, cằm của cô bị hắn nắm chặt lại.
Hắn bắt ép cô phải ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt nhìn cô chằm chằm: “Sao thế? Nhìn cô có vẻ rất khó chịu?”
"Không, không có." Thi Ngọc lắp bắp, cố gắng phản bác.
Người đàn ông bật cười một tiếng, nắm lấy cổ tay cô, ấn lên hông mình.
Thứ bên dưới đũng quần của hắn lúc này đã cứng rắn lên rồi, cách một lớp vải mà cảm giác nóng bỏng từ nơi đó vẫn truyền ra một cách vô cùng rõ ràng. Thi Ngọc giật nảy mình, muốn rút tay về, nhưng lại bị người đàn ông dùng sức đè lại.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười trào phúng, nói với cô: “Móc ra.”
“Cái gì?” Thi Ngọc vừa sợ vừa giận, bên ngoài là anh Lục của cô, thế mà hắn lại bắt cô làm chuyện này? Cô tức giận đến mức toàn thân phát run, nhưng lại không nói ra được chữ nào.
Ánh mắt lạnh lẽo của Quý Tranh rơi trên người cô: “Lúc cô giữ tôi lại ở cửa đã nói thế nào? Nếu không đồng ý làm thì cút.”
Thi Ngọc đắn đo nửa ngày, cuối cùng, cô từ bỏ giãy dụa.
Cô run rẩy kéo khóa quần của hắn ra, đẩy qυầи ɭóŧ sang một bên, thứ to lớn của hắn lập tức bắn ra, đập lên mu bàn tay của cô.
Cô do dự một lát, sau đó cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn.
dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông vô cùng tráng kiện và cường hãn, một tay cô không nắm hết được.
Khí thế của nó hùng hổ y như chủ nhân của mình vậy, mang đến cho người ta cảm giác áp bức vô cùng.
Cô vô thức nắm chặt tay lại.
“Ưm...” Lỗ mũi người đàn ông phát ra âm thanh hài lòng, nắm lấy tay cô vuốt ve hai cái: “Di chuyển đi.”
©ôи th!t trong tay cô cứng rắn như sắt nung, Thi Ngọc làm theo động tác của người đàn ông, tuốt lên tuốt xuống dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Dần dần, quy đầu của hắn đỏ bừng, dươиɠ ѵậŧ cũng run lên nhè nhẹ, bên trên nổi đầy gân xanh, giống như đang chờ phát động.
Sau đó, người đàn ông túm chặt lấy tóc Thi Ngọc, âm thanh trầm thấp mang lên: “Há miệng ra.”
Thi Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã bóp chặt lấy cằm cô, khiến cô phải há miệng ra.
Chất lỏng màu trắng mang theo mùi tanh trực tiếp bắn vào trong miệng của cô, có một ít còn bắn lên cả trên mặt cô.
tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn khắp mặt Thi Ngọc, và cả trong miệng cô nữa. Cô ngơ ngác quỳ gối trên mặt đất, đã mất đi phản ứng.
“liếʍ sạch cho tôi, nếu không thì...” Lời còn chưa dứt, hắn đã thay đổi đối tượng, nói với người hầu bên ngoài: “Cho người vào đi.”
Cửa thư phòng bị đẩy ra, một âm thanh quen thuộc lập tức truyền đến: “Quý tư lệnh, muộn như thế này rồi còn tới quấy rầy anh, đúng là có lỗi quá.”
“Có chuyện gì?” Quý Tranh đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi muốn thảo luận với anh một chút về chuyện liên quan đến lô lá trà của nhà họ Thi.”
“Ồ?” Quý Trạch cầm chén trà trên bàn lên, uống một ngụm, ánh mắt như có như không nhìn người phụ nữ đang quỳ giữa hai chân mình, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo.
Thi Ngọc sợ bị Lục Cảnh Giai nhìn thấy, thế là cúi đầu xuống, tranh thủ thời gian vươn đầu lưỡi liếʍ láp dịch thể còn dính chết dươиɠ ѵậŧ của hắn.
Trong miệng cô toàn là mùi tanh, cô có cảm giác muốn nôn mửa, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông, cô chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc...”
Lục Cảnh Giai đứng đó nói chuyện thay nhà họ Thi, Thi Ngọc thì quỳ gối giữa hai chân Quý Tranh là liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho hắn. Cô cảm thấy nhục nhã vô cùng, nước mắt âm thầm chảy ra, men theo gương mặt mà rơi lên bầu tinh hoàn của người đàn ông.
Người đàn ông lập tức cứng rắn lên, ©ôи th!t to lớn đột nhiên thọc sâu vào khoang miệng của cô, khiến cô không chịu đựng nổi.
Quý Tranh hứng thú nhìn dáng vẻ Thi Ngọc bị bắt nạt đến phát khóc, vừa nói chuyện với Lục Cảnh Giai, vừa vươn tay đè đầu cô, bắt cô di chuyển nhanh hơn.
Thi Ngọc cảm thấy miệng mình tê dại, nhưng hắn vẫn không có ý định buông tha cho cô. Cô nâng mắt lên nhìn hắn, đôi mắt hồng lên vì khóc, trông đáng yêu vô cùng.
Quý Tranh khẽ cười một tiếng, rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng cô.
Thi Ngọc âm thầm thở phào một hơi, nhưng không ngờ người đàn ông lại giả vờ làm rơi bút, sau đó cúi đầu xuống, dùng âm thanh chỉ mình cô nghe thấy: “Xoay người lại, vểnh mông lên.”