Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi

Chương 9: "Trên người em có gì mà tôi chưa thấy đâu mà ngại?"

Trước Sau

break

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, chiếu vào hình ảnh trên giường.

Hạ Nhược Vân ngồi dậy, tựa vào đầu giường, cô lấy chiếc chăn che đi cơ thể đầy dấu vết ám mụi của mình.

Nhìn vào đồng hồ bên cạnh tủ đầu giường đang reo in ỏi, cô vươn tay tắt nó đi.

Hiện tại đã là 9 giờ 30 phút sang, cô ngủ trễ vậy sao.

Gia tộc nhà họ Hạ rất nghiêm khắc, từ nhỏ đã phải am hiểu lễ nghi, dù có như thế nào thì cũng phải thức dậy trước sáu giờ ba mươi phút sang, có thể dễ hiểu hơn là ngủ dậy lúc sáu giờ sáng, nhưng phải có mặt vào lúc sáu giờ ba mươi phút sáng.

Gia tộc nhà họ Kỵ cũng rất nghiêm khắc, cô không biết ba mẹ Kỵ có trách mình dậy trễ không nữa?

Cô hận Kỵ Viễn Thành lắm, hận hắn hại mình mất đi trong sạch, hận hắn khiến mình chia tay với người mình yêu, hận hắn đêm tân hôn lại cho mình dung thứ thuốc gớm ghiếc kia lên người mình, khiến cô trở nên dâm loạn.

Ngồi suy nghĩ một lúc, thì Kỵ Viễn Thành mở cửa bước vào, hắn tiến tới gần cô, ôn nhu mỉm cười, coi như truyện ngày hôm qua chẳng là gì với hắn.

“Dậy rồi sao? Em đi thay đồ đi, rồi cùng tôi đi xuống ăn sáng.”

Ông Bà Kỵ lần này phá vỡ nguyên tắc, hai người buổi sáng chỉ ăn một chút điểm tâm, định đợi Hạ Nhược Vân dậy rồi ăn chung.

Cô nghe lời hắn nói thì chậm chạm đứng dậy, quấn tắm chăn quanh người, định bụng đi về phía phòng tắm.

Nhưng không ngờ vừa bước đi một bước, cô lại ngã khuỵu xuống, tấm chăn cũng rớt ra lộ ra cơ thể trắng nõn. Kỵ Viễn Thành thấy cảnh này thì nhếch mép cười đểu nói:

“Có cần tôi giúp em không?”

“Không cần.” Mặc dù nghe cô nói thế, nhưng hắn vẫn tiến lại vài bước, bế bỗng cô lên đi vào nhà tắm, vừa đi hắn vừa nói:

“Trên người em có cái gì mà tôi chưa từng thấy đâu mà ngại?” Giojng nói gã có chút giễu cợt, mặt Hạ Nhược Vân đỏ như trái cà chua chính mộng, cô dung hai tay che đi bộ ngực mềm mại đầy dấu hôn, thấm chỉ còn có hai ba vết cắn.

Đặt cô xuống bồn tắm hắn chỉ nói một câu “Tắm đi.” Sau đó đi ra ngoài.

                                                                    --------

“Hai đứa xuống rồi sao? Lại đây.” người làm đã dọn sẵn đồ ăn ra bàn rồi, bây giờ bọn họ chỉ cần ngồi vào ăn là được.

Bọn họ ở đây là Ông Bà Kỵ, Kỵ Viễn Thành và Hạ Nhược  Vân.

Trên bàn toàn là những món Hạ Nhược Vân thích.

“Các con định khi nào qua Hạ gia?” Ông Kỵ nghiêm nghị nói.

*Đôi lời của tác giả: Đây là Phong Tục của Việt Nam, sau khi cưới xong một ngày, thì ngày mai phải về nhà mẹ đẻ, mình không biết ở Trung Quốc có Phong Tục này không, nên mình viết vào luôn, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua ạ.*

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc