Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi

Chương 2: Chiếm Đoạt [H+]

Trước Sau

break

Trên người cô chỉ còn lại bộ đồ lót mỏng manh, Kỵ Viễn Thành cuối xuống thô bạo đẩy mạnh đồ lót cô lên, cuối xuống mυ"ŧ mạnh nhũ hồng hào.

“Không, không làm ơn … ư.”

Tiếng bú mυ"ŧ vang lên không ngừng, một bàn tay khác của Kỵ Viễn Thành không hề rãnh rỗi, hắn mạnh bạo xoa bóp lấy đôi gò bông còn lại.

Đầu ngón tay thô ráp khẩy khẩy đầu ti khiến cho nó chỡ nên săn chắc hơn.

“Không … Hức … Làm ơn a.” 

Hắn mυ"ŧ hết bên này lại sang bên kia, đôi gò bông bị hắn liếʍ cho sáng bóng cả lên.

Đột nhiên bàn tay của hắn mon men đi xuống nơi tư mật của cô, Hạ Nhược Vân đã la hét đến khan cả cổ rồi, lúc này cô chỉ bất lực khép chân lại.

Hắn ngồi dậy, hai bàn tay banh rộng chân cô ra, lộ ŧıểυ huy*t hồng hào mềm mại không lông đang bị qυầи ɭóŧ che đi mất. 

Hai bàn tay hắn dung lực xé toạc qυầи ɭóŧ cô ra.

“Kỵ Viễn Thành, đừng để tôi hận anh cả đời.”

“Em cứ hận đi, dù sao hôm nay em vẫn thuộc về tôi.”

Rồi hắn bắt đầu cởi quần áo của chính mình, hắn có làn da lúa mạch nhìn từ đằng xa có thể thấy rất săn chắc, cơ bụng tám múi, đôi chân dài thẳng tấp.

“Có ai không, cứu tôi với.”

Hắn kéo quần của mình xuống, rồi tới qυầи ɭóŧ, sau đó trong lúc cô không để ý kêu cứu thì hắn banh hai chân cô ra vòng qua eo hắn,còn bản thân cầm lấy dương v*t đâm mạnh vào ŧıểυ huy*t khô ráo.

“Aaaaa.” Đau quá.

U cốc khô khóc vậy mà hắn cứ đâm mạnh vào…

Cảm giác xé rách được tấm màng kia, khiến hắn không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Không để cô chấp nhận kích thước khổng lồ của hắn, Kỵ Viễn Thành nhanh chống ra ra vào vào với tần xuất cao. 

Bởi vì có máu bôi trơn, hắn ra vào thập phần đơn giản. 

“Hức … Xin Anh … A nhẹ một chút … Ân.” Bị hắn gắt gao túm lấy đùi, mãnh liệt va chạm vào hoa huyệt mới khai phá.”

Hạ Nhược Vân khóc không thành tiếng , phản ứng sinh lý khiến cơ thể cô tiết ra mất dịch chết người.

Kỵ Viễn Thành túm lấy tóc cô, làm cho cô ngửa đầu ra đằng sau, lấy tư thế này liều mạng va chạm vào hoa huy*t của cô. 

Một tay hắn chống lên ghế shopha, một tay còn lại sờ lên bụng cô cảm nhận được đồ vật của nhô lên theo từng cú thúc của hắn.

“Viễn Thành … cầu xin anh … nhẹ một chút ưm a.”

Đôi gò bông tinh xảo lên xuống theo từng cú dập mạnh của hắn, Kỵ Viễn Thành nhìn nhũ hoa nhảy múa trước mặt không khách khí bỏ vào miệng ngậm mυ"ŧ.

Không biết bao lâu sau, Kỵ Viễn Thành đâm sâu vào trong tử ©υиɠ cô gái nhỏ, gầm một tiếng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặt sệt. 

Cùng với tiếng thét chói tay thầm lặng của Hạ Nhược Vân, cô cao trào.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc