Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi

Chương 1: Ánh Trăng Sáng

Trước Sau

break

Hạ Nhược Vân là ảnh trăng sáng của Kỵ Viễn Thành, là người mà hắn yêu thầm từ nhỏ đến lớn.

Nhà họ Hạ và nhà họ Kỵ vô cùng thân thiết. Sớm đã lập hôn ước cho Hạ Nhược Vân và Kỵ Viễn Thành.

Kỵ Viễn Thành hết sức tán thành, lòng rạo rực muốn sớm ngày đón Hạ Nhược Vân về làm vợ.

Còn cô? Cô sống chết không muốn gã cho hắn, vì cô đã có người mình thương, là một người nghèo hèn trong mắt Kỵ Viễn Thành.

Nên cô đã cầy xin hai nhà hủy hôn ước, mặc dù đau lòng cho con trai, nhưng ba mẹ Kỵ vẫn đồng ý, vì họ không muốn ép buộc cô.

Sau khi biết tin, Kỵ Viễn Thành đã quỳ suốt một đêm, để cầu xin cha mẹ không hủy hôn ước.

Nhưng ba mẹ Kỵ vẫn không đồng ý.

Bất lực hắn đến Hoa Đình ăn chơi, uống rượu suốt một tuần.

Ba mẹ Kỵ không thể khuyên con trai, nên đành nhờ Hạ Nhược Vân tới khuyên hắn về.

Cô cũng có ý tốt nền đồng ý.

Hạ Nhược Vân được đưa đến chỗ Kỵ Viễn Thành đang nằm.

Khi cô vừa mở cửa các cậu ấm cô chiêu đều giật mình, nhanh chống đi ra ngoài. Chỉ còn lại cô và hắn.

Không để ý tới cô, Kỵ Viễn Thành như người điên cầm bình rượu trên tay tiếp tục uống.

Cô nhìn hắn bất lực nói:

“Anh hãy về đi, anh ở đây chơi suốt một tuần rồi. Bác Kỵ ở nhà sốt ruột lắm.”

Hắn không nghe lời cô nói, chỉ bình thản cầm bình rượu lên tiếp tục uống.

Cô đành tiến lên một bước, giật bình rượu trong tay hắn ra.

Tức giận nói:

“Anh ở ngoài ăn chơi em không quản, nhưng bác Kỵ đã nhờ em đến đây khuyên anh về.”

Hắn ngước mắt lên nhìn cô, lòng càn đau nhói. Rốt cuộc cái thằng nghèo hèn kia có gì mà cô sống chết không muốn gã cho hắn?

Trong lòng vốn đã bực tức, lại có thêm men rượu, hắn không suy nghĩ gì nữa.

Kéo mạnh cô xuống đùi mình, hôn lên môi cô. Bất ngờ bị mạo phạm cô chưa kịp giãy giụa đã bị hắn nắm chặt hai tay.

Môi lưỡi quấn quýt, trong miệng cô và hắn toàn là mùi rượu.

Cổ tay bị hắn nắm chặt đến phát đau.

Rồi hắn đẩy cô xuống chiếc ghế ở phía sau, môi lưỡi vẫn quấn quýt không rời. 

Đũng quần của hắn cọ xát vào phần bụng dưới của cô, cô không ngốc có thể biết cái đang chĩa vào bụng mình là gì.

Buông cô ra, Kỵ Viễn Thành nhanh chống nhận một cái tát của Hạ Nhược Vân.

Cô rống lên: “Anh bị điên sao? Làm cái trò gì vậy? Buông em ra đi.”

Lúc này hắn kéo cà vạt xuống, nhanh chống cột chặt hai cổ tay của Hạ Nhược Vân lên thành ghế.

Hai bàn tay hắn không rãnh rỗi, xé toạc chiếc váy trên người cô ra.

 

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc