Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Chương 64 - Chương 60

Trước Sau

break
Edit Hoa Trong Tuyết

Đề cuối cùng kiểm tra độ ăn ý giữa các cặp vợ chồng.

Đội năm vợ chồng, ngươi yêu yên lặng chờ đợi, người chủ trì đưa lưng về phía màng hình lớn, đếm xong ba tiếng, lớn tiếng hô ngừng. Quay đầu xem hết đề mục, người chủ trì cười: Nếu những câu hỏi phía trên là làm khó các quý ông, vậy câu hỏi nà chính là cơ hội để các quý ông lấy lại thể diện trước mọi người, được rồi, mời năm vị mỹ nữ viết ra việc cảm động nhất mà người đàn ông của các vị đã làm cho các vị, năm quý ông cũng nghiêm túc suy nghĩ, suy nghĩ một chút mình đã làm gì cảm động nhất cho người phụ nữ của mình.

Những câu hỏi phía trước đa phần đều là tạo không khí vui vẻ, nhưng đáp án của câu hỏi này, nhất định sẽ rất ấm áp.

Trên nền âm nhạc trữ tình ấm áp, Chân Bảo nhìn câu hỏi của đề thi, trong đầu không ngừng hiện lên từng cảnh tượng cùng Phó Minh Thời chung sống. Những việc anh làm cho cô cảm động rất nhiều, anh quan tâm giúp cô thắt dây an toàn, anh giúp cô mời gia sư ôn thi đại học, lúc học quân sự anh đưa nước đến...

Sự kiện nào cảm động nhất?

Nhất định phải kể ra một sự kiện, Chân Bảo cảm thấy thời gian không đủ.

Người chủ trì một lần nữa tiến về phía năm cặp đôi, kịp thời nói: Mọi người không cần phải gấp, đề này có ba phút suy nghĩ, mọi người yên râm, hai trăm vạn tiền thưởng đều nằm trong tay các vị, tất cả mọi người đều rất kiên nhẫn, đúng hay không?

Mọi ngườ bên dưới nhiệt liệt vỗ tay hưởng ứng.

Ba phút rất dài, cũng rất ngắn, khi tất cả các đôi khác đều viết xong, người chủ trì mời năm cặp đôi mang câu trả lời đến, dựa theo số thứ tự, đôi thứ nhất là cặp vợ chồng đứng giữa, người đàn ông đứng đối diện với vợ mình nói ra việc mà bản thân nghĩ đã khiến cho vợ mình cảm động nhất, sau đấy người vợ sẽ nói việc gì chồng mình làm cho mình cảm động nhất.

Là khi được đối phương tỏ tình, cũng là ký ức đẹp nhất.

Không khí như vậy, Chân Bảo quên mất hồi hộp, cầm bài thi của mình, vụng trộm nhìn về phía Phó Minh Thời.

Cũng đúng lúc Phó Minh Thời nhìn sang, hai mắt nhìn nhau, anh nhàn nhạt cười một tiếng, ánh mắt đen láy sáng .

Trong mắt Chân Bảo ngập tràn ý cười, cô nghĩ, Phó Minh Thời chắc chắn không đoán được đáp án của cô, có thể hai người không đủ ăn ý trong vấn đề này, cô cũng rất vui vẻ.

Tôi cảm động nhất, là khi tôi mang thai được bốn tháng, anh ấy đi làm về, mang theo hai bộ quần áo trẻ con hỏi tôi có đẹp không. Người đang nói chính là phu nhân Lý tổng, một người phụ nữ đã gần bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập một chút, vừa lau nước mắt vừa nói.

Lý tổng kinh ngạc nhìn vợ mình, không đoán được đáp án này.

Ngườ chủ trỳ hỏi Lý phu nhân sao lại có đáp án như vậy, Lý phu nhân mới nghẹn nào nói: Anh ấy bận rộn nhiều việc, lúc tôi mang thai đã được ba tháng, anh ấy vẫn không có thời gian châm sóc tôi, tôi cứ cho rằng anh ấy không muốn có con, sau đó...

Nói còn chưa dứt lời, Lý tổng đã đi đến ôm lấy vợ mình, khắp hội trường mọi người đều vỗ tay.

Chân Bảo cũng bị lời nói của Lý phu nhân làm cho cảm động, chăm chú nhìn Lý phu nhân, đến khi người chủ trì gọi lần thứ hai, cô mới ý thức được, đến lúc cô và Phó Minh Thời trả lời. Gương mặt nhanh chóng đỏ lên, Chân Bảo khẩn trương đi đến đối diện Phó Minh Thời , muốn cúi đầu, lại sợ bị nhân viên của Phó Minh Thời cười mình không đủ phóng khoán, nên yên lặng cổ vũ chính mình: Tất cả mọi người là sủng vật...

Phó tổng, mời ngài. Người chủ trì đưa micro cho Phó Minh Thời .

Phó Minh Thời nhận lấy micro, nhưng không giống như hai vị giám đốc trước trực tiếp công bố đáp án, mà bước từng bước đến trước mặt Chân Bảo, rút ngắn khoản cách của hai người từ sáu bước chỉ còn hai bước, sau đấy quay mặt về phía mọi người nói: nãy giờ đều là các ông chồng nói trước, tôi và Chân Bảo đổi một chút, tôi muốn nghe đáp án của cô ấy trước.

Được!

Tất cả mọi người ủng hộ.

Phó Minh Thời đưa micro cho Chân Bảo.

Chân Bảo càng khẩn trương hơn, xoa xoa micro, không dám nhìn Phó Minh Thời , cô nhìn bài thi, nhỏ giọng nói: Tôi, tôi cảm động nhất, là, lúc anh anh ấy đi lên núi đón tôi, cho, cho tôi một ngôi nhà.

Càng nói âm thanh càng thấp, sáu chữ cuối cùng, lời nói nhẹ nhàng của cô thông qua micro được phóng đại, giống như đóa hoa trong lòng nở rộ, làm cho người ta kềm lòng không được tâm tư mềm nhũn, trước khi gặp được người yêu của mình, cô chỉ là một cô gái nhỏ một mình trơ trọi trong thôn nhỏ trên núi.

Khán giả cách quá xa, muốn ôm cũng không ôm được, chỉ có thể hâm mộ, cười nhìn chàng trai tên Phó Minh Thời, tiến lên hai bước, nhẹ nhàng kéo cô gái thuộc về anh vào trong ngực, cúi đầu hôn lên trán cô. Một tràn tiếng vỗ tay vang lên, lúc sau còn to hơn lúc trước, Phó Minh Thời nghiêng đầu nhìn Chân Bảo, cô gái ngốc, quả nhiên khóc.

Cho đến khi tiếng vỗ tay bên dưới ngừng hẳn, Phó Minh Thời mới chậm rãi buông Chân Bảo ra.

Chân Bảo quay đầu xoa xoa mắt, trả lại micro cho Phó Minh Thời cô ngượng ngùng cười, mắt to ướt nhẹp.

Phó Minh Thời cầm micro, nhìn Chân Bảo mấy giây, mới nhìn những nhân viên bên dưới trêu chọc nói: Đầu tiên, hai cặp đôi thứ bốn và năm chắc các vị rất thất vọng, câu hỏi này tôi và Chân Bảo không có thảo luận qua, nhưng tôi rất yêu Chân Bảo, vậy nên, nên tôi sẽ lấy danh nghĩa cá nhân rút thưởng, tiền thưởng... tiền thưởng cũng không thể cao hơn hạng nhất, vậy cứ dựa theo mức thưởng của hạng nhất, giảm bớt một nguyên.

Thưởng cho hạn nhất là hai trăm vạn, giảm một nguyên, vậy phần thưởng là một trăm chin mươi chin vạn!

Phó Minh Thời vừa nói xong, dưới hội trường tất cả mọi người đều đứng lên, tất cả đều vỗ tay khen hay, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, tiếng vỗ tay rất lâu mới chấm dức.

Lúc này Phó Minh Thời mới



break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc