Vào ngày thứ hai của tuần thứ sáu đếm ngược trước kỳ nghỉ đông, tập đoàn Thịnh Thế đúng hẹn cử hành buổi tiệc cuối năm ở sân vận động nào đó.
Chân Bảo và Phó Minh Thời xuất phát từ biệt thự, trên đường nhận được tin nhắn wechat của Cổ ŧıểυ Ngư, nói các cô đã đến.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Buổi tiệc cuối năm của tập đoàn lớn sẽ thường mời các đại minh tinh đang nổi, trình độ đặc sắc có thể so với buổi hòa nhạc, có Phó Minh Thời cung cấp tin tức nội bộ, Chân Bảo đã sớm biết được khách quý tập đoàn Thịnh Thế mời tới trong buổi tiệc cuối năm này, kể cả “ông chồng” chung của các cô. Vui một mình không bằng vui chung, Chân Bảo hỏi Phó Minh Thời có thể gọi ba bạn cùng phòng tới hay không, Phó Minh Thời đặc biệt hào phóng, Chỉ cần em đồng ý, có thể mời toàn bộ bạn học ở học viện của em.
Chân Bảo mới không khoa trương như vậy, chỉ giúp bạn bè cùng phòng lấy ba vé rất gần phía trước.
Phía trước là sân vận động, đèn đuốc sáng trưng, Chân Bảo đột nhiên bắt đầu khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên cô đi theo Phó Minh Thời có mặt ở hoạt động lớn.
Phó Minh Thời tùy ý nắm chặt tay cô, bàn tay nhỏ trắng tinh tinh tế trơn bóng, trong lòng bàn tay rịn ra tầng một mồ hôi. Phó Minh Thời cười, mắt nhìn lái xe, anh nghiêng sang Chân Bảo nhỏ giọng nói: Số thú cưng ở bệnh viện nhiều hay ít? Có thể tưởng tượng mọi người thành thú cưng.
Nào có ví nhân viên công ty thành thú cưng?
Chân Bảo cố ý nói: Vậy là anh là thú cưng đầu đàn?
Khóe môi Phó Minh Thời giương lên, lúc nói chuyện bờ môi ấm áp ngẫu nhiên sát qua vành tai hồng hồng của cô, Vậy cô Chân cảm thấy anh là loại thú cưng nào?
Nghe thấy giọng nói trầm thấp mập mờ của anh, tình cảm của Chân Bảo đột nhiên bị lay động.
Quả thật có lần khi cô nhìn thấy một con vật thì sau đó sẽ liên tưởng đến Phó Minh Thời ngay.
Đó là một con chó nghiệp vụ Shepherd Đức đã xuất ngũ (gọi là chó chăn cừu Đức và ở VN gọi là béc giê), chủ nhân mang theo đến bệnh viện xem bệnh, làm việc ở bệnh viện thú y, Chân Bảo gần như gặp qua tất cả chủng loại chó, nhưng chỉ có con chó nghiệp vụ tên Hắc Phong này làm cô ấn tượng nhất. Màu lông của Hắc Phong trơn bóng, cao lớn uy mãnh, nhìn rất dọa người, nhưng biểu hiện của nó ở bệnh viện lại vừa lạnh lùng vừa kiềm chế, ngoan ngoãn ở bên cạnh chủ nhân, một con meo bên cạnh gan lớn duỗi móng vuốt đụng nó, Hắc Phong nghiêng đầu nhìn, sau đó tiếp tục ngồi chồm xổm xuống, không quan tâm đến bên ngoài.
Nhưng lúc đó không hiểu sao Chân Bảo cảm thấy, Hắc Phong rất dịu dang.
Như Phó Minh Thời, vừa lạnh lùng vừa đẹp trai lại vừa có kiên nhẫn, dịu dàng như gió xuân.
Chân Bảo quay đầu, nhìn bên ngoài cửa cười.
Cười cái gì? Phó Minh Thời từ mặt cô, đoán được cô đã tìm được thú cưng tương ứng anh.
Chân Bảo nhìn anh, cẩn thận nói: Nói ra thì không được tức giận.
Phó Minh Thời gật đầu.
Chân Bảo lại nhìn anh một cái, suy nghĩ, lấy tay tìm ảnh con Shepherd Đức kia, lại đưa di động cho anh.
Phó Minh Thời cúi đầu nhìn điện thoại, Chân Bảo tò mò theo dõi mặt anh, sau đó liền thấy, Phó Minh Thời cười, cười đến đặc biệt xán lạn, cười đến giống như sói xám lớn chặn ở cửa nhà cô bé quàng khăn đỏ...
Anh chờ em nói đã. Chân Bảo đoạt lấy điện thoại di động, lại nhịn không được nở nụ cười.
Phó Minh Thời nhẹ nhàng vỗ vỗ đùi cô, không nói gì.
Xe ngừng, Phó Minh Thời bảo Chân Bảo đừng nhúc nhích, anh xuống xe trước, đi tới đón cô. Cửa xe mở ra, Phó Minh Thời cúi người, đưa tay ra trước người cô, Bà Đức, mời.
Bà Đức, bà Shepherd Đức...
Anh bụng dạ hẹp hòi, Chân Bảo buồn cười, trong giây phút bước ra, cô quên phóng viên ngoài xe, quên trong chốc lát phải theo Phó Minh Thời đi làm quen các nhân viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thế, trong mắt chỉ còn Phó Minh Thời đứng ở ngoài xe, ngài Shepherd Đức của cô.
Cô ngửa đầu, ánh mắt giao nhau với anh, nụ cười ngọt ngào động lòng người, hoàn mỹ được chụp lại.
~
Buổi tiệc cuối năm sẽ bắt đầu sau nửa giờ nữa, Phó Minh Thời mang Chân Bảo đi nghỉ ngơi ở phòng khách quý, ba chồng của Chân Bảo kiêm Đổng sự trưởng của tập đoàn Thịnh Thế Phó Chinh đã đến, nhìn thấy con trai âu phục phẳng phiu và con dâu xinh đẹp, Phó Chinh không khỏi lộ ra nụ cười xuất phát từ trong lòng.
Các nhân viên cấp cao theo ánh mắt của Đổng sự trưởng nhìn qua, nhìn thấy Chân Bảo, đều kinh diễm mấy giây.
Trong vòng giải trí có đủ loại người đẹp, gợi cảm thanh thuần, dễ thương lạnh lùng, không thể nghi ngờ Chân Bảo sẽ được quy vào loại thanh thuần, nhưng đều là người đẹp thanh thuần nhưng Chân Bảo thanh thuần tự nhiên hơn, giống một đóa hoa lan tuyệt sắc sinh trưởng ở hang sâu tăm tối, mới được Phó Minh Thời đào trở về.
Bị nhiều ánh mắt đồng thời nhìn chăm chú như vậy, Chân Bảo cảm thấy mình sắp không bước đi được.
Phó Minh Thời có chút cúi đầu, hỏi cô: Cha anh cũng giống Shepherd Đức?
Chân Bảo nhịn không được, cười, trong phòng rạng rỡ.
Đám người đều cảm thấy, nhất định Phó tổng của bọn họ đã dỗ ngọt gì đó, nhưng không ngờ đều không đoán được Phó tổng vừa thận trọng vừa nghiêm khắc của họ bị so với thú cưng.
Có Phó Minh Thời trêu ghẹo, Chân Bảo hơi trầm tĩnh lại, luôn đi theo bên người Phó Minh Thời, từng bước từng bước đến chào hỏi, bên này gọi bác, bên kia Lý tổng, đến lúc cô và Phó Minh Thời không còn đi nổi nữa, đổi thành người khác tới bắt chuyện.
Ánh đèn sáng chói, ngoài cửa bỗng truyền đến ồn ào.
Chân Bảo thăm dò nhìn lại,