Đáp ứng đến bên này đón cô, là chuyện đời này anh đã làm, quyết định chính xác.
~
Mộ phần Chân gia đều hoang vu, Chân Bảo, Phó Minh Thời cùng nhổ cỏ, cuối cùng Phó Minh Thời lại lấy xẻng xúc đất đến lấp lại. Phó Minh Thời chân chính ngậm lấy chìa khóa vàng ra đời, loại chuyện lặt vặt này làm lộ ra tay chân vụng về, nhưng Chân Bảo đặc biệt thích xem, cảm thấy anh làm cái gì đều đặc biệt đẹp trai.
Phó Minh Thời làm xong quay người, liền thấy vị hôn thê nhìn anh chằm chằm bộ dáng mê mẩn, hai mắt nhìn nhau, Chân Bảo lập tức cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên đỏ bừng quen thuộc.
Phó Minh Thời cười cười, không có đùa cô ở loại địa phương này.
Trước khi chính thức tế bái tâm tình coi như nhẹ nhõm, quỳ gối trước mộ phần của ba, Chân Bảo nhịn không được khóc, nhớ ba. Trưởng bối qua đời, con cái sẽ tiếp tục sinh sống, sẽ tiếp tục cười, nhưng không có nghĩa là không nhớ, tĩnh tâm hoài niệm, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, nước mắt tựa như vỡ đê, càng ngày càng nhiều.
Phó Minh Thời đợi cô khóc đến không sai biệt lắm, mới ôm người vào trong ngực trấn an.
Chân Bảo thút tha thút thít trong chốc lát, ngẩng đầu, mắt khóc sưng lên.
Một hồi xuống núi, người khác không biết, còn tưởng rằng anh khi dễ em. Phó Minh Thời nhẹ nhàng quét mũi cô.
Chân Bảo lại cúi đầu, dùng gậy gỗ khơi đống tiền giấy lên, để bên trong cũng đều đốt hết.
Cha người yên tâm, con sẽ chiếu cố Phượng Bảo thật tốt. Phó Minh Thời bỗng nhiên xoay người, trịnh trọng dập đầu.
Chân Bảo bị xưng hô của anh kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn.
Sớm muộn gì cũng phải sửa. Phó Minh Thời ngồi dậy, cười với cô.
Trong lòng Chân Bảo ấm áp, nếu như Bà Quách nghe được lời nói của Phó Minh Thời, đại khái sẽ không nghĩ như vậy.
Tế bái trưởng bối xong, Chân Bảo dẫn Phó Minh Thời đi đuòng khác xuống núi, chân núi bên này có hồ nước, khi còn bé Chân Bảo thường theo ba đến bên này câu cá, may mắn có thể câu hai con lớn, bằng không hai người ở tại ngọn núi nhỏ thôn này, cũng không có gì giải trí.
Ngồi nửa giờ ở bên hồ, đối mặt nước hồ trong suốt, thương cảm trong lòng Chân Bảo chậm rãi lắng đọng xuống.
Phó Minh Thời câu được một con cá trắm cỏ, đoán chừng có bốn năm cân.
Chân Bảo hưng phấn chạy tới, trước đó không có động tĩnh, cô còn tưởng rằng hôm nay không có cá ăn.
Có thưởng sao? Trên mặt cô khôi phục tươi cười, Phó Minh Thời cũng nhẹ nhàng thở ra, thuần thục xoay người nhìn vị hôn thê đang nhìn cá đến ôm trong ngực.
Được rồi. Chân Bảo khẩn trương quan sát bốn phía, thường xuyên có ông cụ trong thôn đến câu cá, cô sợ bị người khác thấy.
Có thưởng, anh sẽ buông tay. Phó Minh Thời đỡ lấy cái trán cô, cười trong mắt.
Chân Bảo rủ tầm mắt xuống, suy nghĩ một chút nói: Giữa trưa làm cá kho cho anh.
Phó Minh Thời hôn bờ môi cô, Không tính, vốn là muốn làm.
Chân Bảo nghiêng đầu, môi Phó Minh Thời liền rơi xuống bên trên cổ cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ, tâm cô như nước hồ, run rẩy theo.
Ban đêm cho anh. Phó Minh Thời ở bên tai cô, khàn giọng muốn thưởng.
Chân Bảo không có lên tiếng, loại chuyện này, tựa như hôn. Hôn, có một liền sẽ có hai?
Mang cá lên, hai người về nhà.
Chân Bảo cùng Bà Quách chuẩn bị cơm trưa, Phó Minh Thời không xen tay vào được, ngồi ở cửa ra vào nghe Bà Quách nói chuyện Chân Bảo khi còn bé, mắt nhìn lấy Chân Bảo, trong đầu tưởng tượng Chân Bảo mấy tuổi là cái dạng gì. Cơm trưa có cá có thịt, coi như phong phú, sau khi ăn xong Bà Quách đi, Phó Minh Thời để Chân Bảo đi nghỉ trước, anh rửa chén.
Buổi chiều oi bức, quạt điện thổi gió đều là nóng, Chân Bảo ngồi ở trên giường, đều cảm thấy nghỉ trưa tại căn phòng này quá nguy hiểm. Nhưng tối hôm qua cô quá mệt mỏi, hiện tại thật buồn ngủ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân Phó Minh Thời.
Chân Bảo khẩn trương đứng lên.
Phó Minh Thời đẩy cửa, nhìn thấy vị hôn thê như lâm đại địch, Phó Minh Thời chỉ cảm thấy buồn cười, anh nghĩ, cả buổi trưa đều muốn, nhưng anh cũng không phải chỉ lo cho mình, khẳng định cho cô thời gian nghỉ ngơi. Vào cửa, Phó Minh Thời mới vừa từ trên xe dọn chiếu mới trải bên giường Chân Bảo, Giường cho em, anh ngủ trên mặt đất.
Anh tự mình hiểu lấy, nằm cùng với cô trên một cái giường, tuyệt đối nhịn không được.
Anh bày ra tư thái, Chân Bảo hơi yên tâm, đưa cho anh một cái gối đầu, liền đi ngủ.
Buổi trưa Chân Bảo ngủ rất say, sau giấc ngủ tỉnh lại, bên ngoài trời đều tối, lại nhìn trên mặt đất, sớm không còn hình bóng Phó Minh Thời. Ngủ say thời gian dài, đầu có chút không thoải mái, Chân Bảo xoa xoa cái trán, tinh thần tốt, mới đi xuống lầu tìm Phó Minh Thời.
Phó Minh Thời đang làm cơm tối, nấu cháo trong nồi cơm điện, anh đang cắt khoai tây.
Em đến đây. Trong ấn tượng của Chân Bảo, Phó Minh Thời không có bất cứ liên hệ nào cùng phòng bếp, nấu bát mì không tính.
Em đi rửa mặt. Phó Minh Thời liếc nhìn cô một cái, cúi đầu tiếp tục cắt