Editor: Maria Nyoko
Mùa hè ở thôn núi nhỏ, sáng sớm mát mẻ thoải mái, bà Quách như thường ngày tỉnh lại, vừa đánh răng rửa mặt, vừa suy nghĩ sáng nay sẽ ăn cái gì. Bên trong vườn rau xanh có mấy cây dưa leo không ăn sẽ già, bà một người ăn không hết, không bằng gọi vợ chồng trẻ Phượng Bảo qua bên này ăn sáng? Hôm qua bọn nhỏ bận bịu cả ngày, khẳng định không muốn tự mình nấu cơm ăn.
Trộn mì, trộn dưa leo, quyết định như vậy đi.
Lau mặt, Bà Quách nhìn gương vấn tóc, thần thanh khí sảng ra cửa. Một mình ở lâu như vậy, rốt cục có bạn, tâm tình Bà Quách đặc biệt tốt. Ở giữa hai nhà cũng làm hàng rào, nhưng giữ lại một cánh cửa thông qua, Bà Quách mới vừa đi tới sân Chân gia, còn chưa kịp nhìn cửa lầu một Chân gia mở không, đột nhiên trên lầu truyền đến âm thanh ván giường két két.
Động tĩnh này...
Bà Quách ngửa đầu, nghe thêm vài phút đồng hồ, rõ ràng, lắc đầu cười cười, đi hái dưa leo chuẩn bị điểm tâm trước.
Dưa leo cắt gọn, phối đồ gia vị, để nồi nước lên, dọn mì ra, chỉ chờ bọn nhỏ xuống tới, có thể để vào nồi rồi, lập tức có thể ăn. Nhìn như vụn vặt, Bà Quách dùng hơn nửa giờ, xem chừng không sai biệt lắm, bà cụ đi Chân gia lần nữa.
Lúc này chưa bước vào Chân gia, cũng nghe được tiếng ván giường, xen lẫn Chân Bảo như khóc mà không phải khóc lẩm bẩm.
Tuổi trẻ tốt...
Đáy lòng Bà Quách cảm thán, về nhà mình xem tivi trước, con trai mới mua TV, rất rõ ràng. Bà Quách mở ti vi, thay đổi kênh, chọn lấy một phim truyền hình phát lại, vừa hết nhạc đầu phim, mặc dù đã xem qua một lần, Bà Quách vẫn xem say sưa, bất tri bất giác đã xem hết một tập.
Nghe bài nhạc kết thúc, Bà Quách nhìn cửa một chút, trước sau coi như hơn một giờ đồng hồ, lúc này hẳn là không sai biệt lắm?
Bà cụ đi Chân gia lần thứ ba, nghiêng tai lắng nghe, cuối cùng phía trên không có động tĩnh.
Bà Quách nhẹ nhàng thở ra, bọn nhỏ không đói bụng, bà đói bụng, sốt ruột ăn cơm đây.
Ngẩng đầu lên, Bà Quách vừa muốn mời bọn nhỏ xuống dùng điểm tâm, Két két một tiếng, cửa nhà chính Chân gia mở. Bà Quách giật nảy mình, lập tức nhìn sang, là Phó Minh Thời. Cậu thanh niên mặc chiếc áo ngắn tay màu đen, phía dưới quần đùi là đến đầu gối, cao to, cánh tay bắp chân lộ ra nhìn rất có lực, lại nhìn khuôn mặt kia, còn tuấn tú hơn so với ông cụ Phó lúc tuổi còn trẻ.
Bà Quách thấy nhìn không dời mắt.
Phó Minh Thời bước ra mới chú ý tới trong sân có người, phát hiện Bà Quách, nghĩ đến Chân Bảo tối hôm qua, sáng nay cầu khẩn, Phó Minh Thời có chút chột dạ, ngược lại trên mặt không có biểu hiện ra ngoài, khách khí lại lễ phép: Bà có việc?
Bà Quách hoàn hồn, vội cười: Các con chưa ăn điểm tâm phải không? Ta trộn mì xong, nấu một lát là được, con cùng Phượng Bảo tới ăn?
Phó Minh Thời đói bụng, quay đầu nhìn xem, gật gật đầu: Cảm ơn bà, buổi sáng con cùng Phượng Bảo đi câu cá, giữa trưa lại mời bà.
Tốt tốt tốt. Bà Quách cười không khép miệng, Vậy con đi gọi Phượng Bảo, ta đi nấu bát mì.
Nói xong liền đi.
Phó Minh Thời nhìn bà cụ vào nhà, hắn mới đi phòng vệ sinh giải quyết vấn đề thiết yếu, sau đó đánh răng rửa mặt, lại bưng một chậu nước lên lầu. Cửa khép hờ, Phó Minh Thời nhẹ nhàng đẩy ra, trong phòng sáng tỏ, trên giường Chân Bảo đắp chăn ngủ, bởi vì nóng. Bả vai trắng lộ ở bên ngoài, một cặp đùi thon dài đẹp càng nhìn không sót gì, chăn mền che bộ vị trọng điểm.
Gian phòng còn tràn ngập mùi vị hoan ái. Hơi thở đặc biệt vui vẻ qua đi, không biết là tối hôm qua lưu lại, hay là do trận kia.
Buông chậu nước xuống, Phó Minh Thời đi đến trước giường.
Chân Bảo ngủ ngon, khuôn mặt đỏ ửng chưa phai, trắng. Bờ môi non mềm có chút sưng.
Ánh mắt chuyển qua cô. Đầu vai trơn nhẵn, cổ họng Phó Minh Thời phát khô, trước đó không muốn cô còn có thể nhẫn, muốn, mấy lần đều không đủ, muốn một mực ôm cô, một mực cùng cô tiêu phiêu cực lạc nhân gian.
Dậy đi, Bà Quách gọi chúng ta đi ăn điểm tâm. Cúi người, Phó Minh Thời nhẹ nhàng hôn khuôn mặt cô.
Chân Bảo nhíu mày, không nghe rõ anh nói cái gì, phiền hà tất cả âm thanh quấy rầy cô ngủ, quay người ngủ tiếp. Chỉ là cô quay người lại, chăn mền trên người trượt theo, phía trước đằng sau đều lộ phong quang. Phó Minh Thời tối sầm lại, bờ môi rơi vào bả vai cô, dọc theo cánh tay cô hôn xuống một chút xíu.
Cái cằm anh có râu ngắn đâm người ngứa. Ngứa, Chân Bảo tránh bên