Em Là Định Mệnh Của Đời Anh

Chương 32 - Chương 32

Trước Sau

break
Bóc hết, lại uống một chén canh cà chua trứng gà vị chua sướиɠ miệng, toàn thân đều nóng hầm hập.

Trên đường tích tuyết thật dày, Phó Minh Thời một tay đẩy xe đạp, một tay nắm lấy tay Chân Bảo bỏ vào trong túi.

Tuyết rơi liên tục, tay của anh vừa rộng vừa ấm.

Đi đến chỗ để xe, Phó Minh Thời xoay người khóa lại. Chân Bảo đặc biệt không muốn, anh dưới trời rơi nhiều tuyết tới đây, đợi hai tiếng mà cô chỉ tiếp một bữa cơm.

Đi dạo nữa nhé? Liên tục có sinh viên học giờ buổi tối đẩy xe tới, chỗ để xe thật sự không thích hợp hôn môi, Phó Minh Thời thấp giọng hỏi Chân Bảo.

Hóa ra anh ấy cũng thấy không đủ như mình.

Trong lòng Chân Bảo ngọt ngào, nhỏ giọng nói: Em mang những thứ này lên trước đã.

Phó Minh Thời: Nhanh lên.

Chân Bảo đỏ mặt, nhanh chóng quay người, tay trái giỏ xách, tay phải mang theo túi quà Phó Minh Thời tặng. Lúc Phó Minh Thời vừa đưa cho Chân Bảo xem qua, hình như bên trong là bốn quả táo đỏ lớn.

Trở về sớm như vậy sao? Tớ còn tưởng rằng các cậu còn phải đi dạo quanh trường nữa chứ, bước chậm trong tuyết, quá lãng mạn. Ba người Cổ ŧıểυ Ngư đều đang ôn tập, đọc sách rất mệt mỏi, Chân Bảo cầm theo túi quà tặng xinh đẹp đi vào, không trêu ghẹo cô thì trêu ghẹo ai.

Loại trình độ chế nhạo này Chân Bảo đã có thể thản nhiên đối mặt, mang theo túi quà phát quả táo.

Tiễn Nhạc Nhạc người đầu tiên được quả táo cố ý khoa trương hít vào, nâng cao quả táo tán thưởng: Oa, kiếp này tớ chưa bao giờ thấy quả táo nào to như vậy! Quả nhiên có tình yêu tưới đều, quả táo cũng lớn hơn nhà người ta!

Chân Bảo buồn cười.

Phát cho Phạm Huyên xong, Chân Bảo cúi đầu cầm lấy đưa cho Cổ ŧıểυ Ngư chợt phát hiện bên trong nɠɵạı trừ hai dải lụa xinh đẹp buộc lên hai quả táo ra, vẫn còn có một hộp quà dài mảnh màu đỏ.

Chân Bảo ngẩn người.

Ánh mắt Cổ ŧıểυ Ngư sắc bén, lập tức tiếp cận sang đây xem, Chân Bảo vừa muốn che giấu, Cổ ŧıểυ Ngư đã nhanh tay lấy hộp trang sức ra. Nhà Phạm Huyên là có tiền nhất, hộp trang sức trong tay Cổ ŧıểυ Ngư chỉ thoáng qua, Phạm Huyên đã kinh ngạc đến quên gặm táo, thấp giọng nói: Trời ạ, là Cartier! (là tên một hàng hiệu về các mặt hàng trang sức, nước hoa .... vân vân. Các bạn có thể lên gg để tìm hiểu thêm)

Chân Bảo nghe thấy lạ lẫm, Cổ ŧıểυ Ngư lại như bị phỏng tay nhét hộp trang sức vào trong tay Chân Bảo, sợ không cẩn thận làm hư, không đền nổi.

Chân Bảo mau nhìn xem. Chỉ kinh ngạc trong giây lát, Tiễn Nhạc Nhac, Phạm Huyên đều bu lại, từ lúc từ trong miệng Phùng Nguyệt biết được Phó Minh Thời một hơi đặt hai 'phòng cho tổng thống', ba người cùng phòng chắc chắn Phó Minh Thời là người có tiền, vì vậy trọng điểm hiện tại là xem quà gì, không có quá tìm tòi nghiên cứu hành vi thổ hào* của Phó Minh Thời. (Đây là từ ngữ mạng, mang ý nghĩa phô trương thích thể hiện sự giàu có)

Chân Bảo khó xử, Anh ấy vẫn ở phía dưới...

Nhân tiện liếc mắt nhìn, xem xong cậu hãy lập tức đi xuống. Phạm Huyên hưng phấn nói.

Thật ra Chân Bảo cũng tò mò là quà gì, trong giây phút đó không hiểu sao trái tim căng thẳng, mở ra trước mặt ba người cùng phòng.

Phía trên trần nhà có hai ngọn đèn, tuy rằng ngọn đèn gần như bị ba cái đầu đám Phạm Huyên che mất, nhưng đồ trang sức trong hộp quả táo là sợi dây chuyền có viên hồng ngọc treo lủng lẳng vẫn xuất hiện làm mù ánh mắt cả đám. Dây chuyền vàng bạch kim an phận bên trong, viên hồng ngọc lớn bằng ngón tay cái có màu như máu, hoa lệ sáng chói, dưới bầu không khí lãng mạn hơn nữa đêm giáng sinh, không có người phụ nữ nào có thể cự tuyệt sức hút của nó.

A a a! Phạm Huyên kích động lay cánh tay Chân Bảo, nhưng giọng nói ép tới rất thấp, Chân Bảo, Thời Minh nhà cậu quá hào phóng rồi, ai tặng tớ sợi dây chuyền này tớ lập tức lấy thân báo đáp!

Nếu như Thời Minh là bạn trai tớ, anh ấy không tặng dây chuyền tớ cũng nguyện ý lấy thân báo đáp. Cổ ŧıểυ Ngư ôm cánh tay bên kia của Chân Bảo, hai mắt sáng rực lên.

Tiễn Nhạc Nhạc đứng ở đối diện Chân Bảo, vẻ mặt cười xấu xa, Nói không chừng Chân Bảo đã sớm “cho” rồi ấy.

Chân Bảo thoáng cái đỏ mặt, Cậu đừng nói nhảm.

Ba cô gái cùng bật cười.

Phạm Huyên nhắc nhở Chân Bảo cất kỹ dây chuyền, nhưng giọng nói đều luôn rất nhỏ, Sợi dây chuyền này ít nhất năm con số, Chân Bảo để ở nhà cậu đi, phòng ngủ của chúng ta thường có người tới đây, vạn nhất gặp chuyện không may, mất tiền tài lại hỏng hòa khí.

Tớ trả lại cho anh ấy, quá mắc. Chân Bảo gật đầu, bỏ hộp trang sức vào trong túi áo khoác, bởi vì Phó Minh Thời vẫn ở phía dưới, cô không lắng nghe đám bạn cùng phòng khuyên bảo mà lập tức đi xuống lầu trước.

Bên ngoài ký túc xá quá nhiều người, Chân Bảo một tay giao cho Phó Minh Thời, một tay chú ý che miệng túi quà. Tuyết rơi đêm giáng sinh quả thật lãng mạn, bên ngoài có các nữ sinh cùng chụp ảnh, càng nhiều hơn nữa là một cặp đôi đứng ở đối diện. Đèn đường bị bông tuyết bay lả tả che lại, mờ nhạt rồi lại thêm mông lung.

Đằng sau thư viện gần như không có ai, bầu không khí tốt nhất, Phó Minh Thời ôm bả vai Chân Bảo đè cô lên cây cột trên đương, cúi đầu nhìn cô, Có nhớ anh không?

Mặt hai người quá sát vào nhau, bông tuyết nhao nhao rơi vào trên mũ Phó Minh Thời, không cách nào tham gia trong đó.

Ngọn đèn mông lung, Chân Bảo hơi ngửa đầu, con mắt màu đen của người đàn ông đối diện bừng lên giống như bầu trời đêm, bên trong có hai ngôi sao sáng nhất. Vừa dịu dàng vừa đẹp trai, giống như cổ tích, chỉ có trong phim thần tượng mới có, có thể những cái kia cũng không phải sự thật, Phó Minh Thời có tiền như vậy, anh sẽ thật sự luôn yêu cô sao?

Vấn đề này, rất khó trả lời? Nhìn ra cô có tâm sự, Phó Minh Thời tạm thời đè xuống xúc động muốn hôn cô.

Chân Bảo rũ mắt gật gật đầu. Nhớ, mỗi ngày đều nhớ.

Vậy tại sao mất hứng? Phó Minh Thời hôn lên trán cô.

Tại sao anh mua đồ đắc tiền như vậy? Chân Bảo móc hộp trang sức ra, nhét vào trong túi áo anh, Em dùng không quen.

Em
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc