Chân Bảo mua 21 cuộn len, 22h, khăn quàng cổ đã đan xong, còn dư dây rất nhiều, Chân Bảo lên mạng tìm kiểu bao tay, bên ngoài đại học A mua mấy thứ phối màu cùng len, bắt đầu đan bao tay.
Chân Bảo là điển hình cho kiểu vợ hiền mẹ tốt. Cổ ŧıểυ Ngư lấy chiếc ghế thủy tinh ra ngồi phơi nắng, vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn Chân Bảo đan bao tay.
Vậy cậu là mẫu nào? Chân Bảo ngẩng đầu, hỏi bạn cùng phòng.
Cậu ấy là cô gái ăn hàng. Tiễn Nhạc Nhạc nằm lỳ trên giường, đột nhiên xen vào.
Cậu mới ăn hàng, hôm qua cậu mua đồ ăn vặt còn nhiều hơn tớ đấy? Cổ ŧıểυ Ngư không phục nói.
Tiễn Nhạc Nhạc cười ha ha.
Cổ ŧıểυ Ngư hỏi Chân Bảo: Cậu đan khan quàng cổ và bao tay xong, định khi nào thì đưa ra?
Chân Bảo nghĩ: Lễ Giáng Sinh đi.
Cổ ŧıểυ Ngư dựa vào thành ghế than thở, hâm mộ nhìn Chân Bảo: Có bạn trai thật tốt, gì mà lễ Giáng Sinh lễ tình nhân, đều chuyên môn ngược cẩu độc thân như chúng ta.
Chân Bảo cúi đầu cười.
Bên ngoài có người gõ cửa, kèm theo giọng nói của Phùng Nguyệt.
Cổ ŧıểυ Ngư vô cùng ghét Phùng Nguyệt, đẩy Chân Bảo ra, cố ý đẩy ghế về hướng nam, tự mình ăn của mình.
Chân Bảo cười khổ. Năm nhất sắp sửa kết thúc rồi, trong khoảng thời gian ở chung này, Chân Bảo cũng phát hiện tính cách Phùng Nguyệt có chút vấn đề, lòng hiếu kỳ rất mạnh, thí dụ như Phó Minh Thời đưa cô ra ngoài chơi, Phùng Nguyệt đều muốn hỏi hai người đã làm gì, còn có nhiều vấn đề khác mà Chân Bảo không muốn trả lời.
Nhưng mọi người đều là đồng hương, Phùng Nguyệt cũng không còn khuyết điểm nào lớn, Chân Bảo cũng không thể bởi vì Phùng Nguyệt nói nhiều liền không quan tâm cô ta.
Hôm nay không cùng Thời Minh hẹn hò à? Phùng Nguyệt đứng tại cửa, trêu ghẹo hỏi.
Đang chuẩn bị thi cuối kỳ, không rảnh như vậy. Chân Bảo nói dối không chớp mắt. Phó Minh Thời là người bận rộn, gần đây lại xuất nɠɵạı, khoảng 20 tây mới trở về.
Vậy thì tốt, cùng dạo phố thôi, tớ muốn mua ít đồ. Mắt Phùng Nguyệt nhìn trong phòng, mong đợi nhìn Chân Bảo.
Bên ngoài trời lạnh, Chân Bảo không muốn mua gì, khổ sở nói: Tớ muốn đọc sách...
Thành tích của cậu tốt như vậy, tớ còn không sợ thi rớt tín chỉ, cậu lo lắng gì chớ. Phùng Nguyệt nhanh chóng cắt ngang Chân Bảo, sau đó kéo Chân Bảo ra cửa, đóng cửa lại thì thầm: Chân Bảo, thứ tư tuần này là sinh nhật Mạnh Kế Ninh, cậu cũng nên chuẩn bị quà cho cậu ấy, lần trước du lịch mùa thu là do Mạnh Kế Ninh mời, bây giờ sinh nhật người ta, chúng ta cũng nên bày tỏ một chút, đúng hay không?
Chân Bảo kinh ngạc: Sao cậu biết sinh nhật cậu ấy?
Phùng Nguyệt: Hồi trung học không thiếu nữ sinh thầm mến cậu ấy, mỗi lần sinh nhật Mạnh Kế ninh, trên bàn đều sẽ nhiều thêm một đống quà lớn, lớp chúng tớ không ai không biết sinh nhật cậu ấy.
Chân Bảo ngẫm lại lần du lịch mùa thu kia, gật đầu: Cậu chờ chút, tớ đi lấy tiền.
Phùng Nguyệt đã nói như vậy, cô giả vờ không biết sinh nhật của Mạnh Kế Ninh, thì lại lộ ra chuyện cô ‘tiết kiệm thái quá’.
Đeo túi xách lên, chen lấn mấy trạm tàu điện ngầm, Chân Bảo theo Phùng Nguyệt vào một cửa hàng quà lưu niệm.
Đủ loại quà tặng, rực rỡ muôn màu, Phùng Nguyệt kéo tay Chân Bảo nhìn từng món, Chân Bảo xem xét những giá tiền kia, không nỡ mua, cô không có nhiều tiền, không muốn vì một bạn bè bình thường mà mạo danh anh hùng.
Cái ấm này thế nào? Phùng Nguyệt chỉ vào ấm giữ nhiệt hỏi cô.
Chân Bảo có thói quen nhìn giá tiền trước, hơn năm trăm, lại nhìn ấm giữ nhiệt, quả thực rất đẹp, ngắn gọn hào phóng, rất hợp với đàn ông dùng.
Lấy được đáp án, Phùng Nguyệt hào phóng chọn lấy cái này, lại cùng Chân Bảo chọn.
Chân Bảo mua một cây bút máy, 99 tệ.
Phùng Nguyệt quá hiểu thói quen chi tiêu tiết kiệm của cô, Chân Bảo tặng đồ rẻ tiền như vậy, cô ta rất yên lòng.
~
Buổi tối thứ tư, Chân Bảo làm thêm xong thì ăn cơm tối, như đã hứa gọi cho Phùng Nguyệt, cùng đến kí túc xá nam tìm Mạnh Kế Ninh. Phùng Nguyệt ngay cả Mạnh Kế Ninh ở khu nào cũng biết, lúc đến lầu dưới, lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạnh Kế Ninh. Gọi ba lần, không ai nghe.
Cậu thử xem? Phùng Nguyệt nhìn ban công phòng ngủ của Mạnh Kế Ninh, khuyến khích Chân Bảo.
Chân Bảo cảm thấy không cần thiết, đoán rằng: “Có thể là đang tắm, đợi lát nữa thử lại lần nữa đi?
Phùng Nguyệt mím môi, không cam lòng tiếp tục gọi, vẫn không nghe.
Phùng Nguyệt có chút không vui, hối Chân Bảo: Cậu thử đi, không được thì chúng ta đi.
Chân Bảo đành phải lấy điện thoại ra.
Mạnh Kế Ninh đang ở thư viện, điện thoại cài chế độ im lặng, Phùng Nguyệt điện đến cậu ta có nhìn thấy, chỉ là không muốn nghe. Màn