Editor: Maria Nyoko
Gọi điện thoại cho ai?
Đương nhiên là điện thoại cho anh.
Chân Bảo dừng gọi điện thoại, nghi ngờ nhìn về phía Phó Minh Thời sau lưng, Anh trốn ở đâu vậy?
Vừa mới đến. Phó Minh Thời cười nói, lầu ký túc xá có một cửa chính, còn có một nhà để xe đạp, hai bên thông với nhau.
Chân Bảo suy nghĩ cẩn thẩn, cúi đầu cười, sau đó phát hiện Phó Minh Thời mang quần tây và giày da, phía trên là áo sơ mi trắng hàng cao cấp, tay trái mang theo một túi quà. Bỗng nhiên Chân Bảo nhớ lại lúc ăn cơm tối anh có gọi điện giống như có âm thanh ồn ào xung quanh, không khỏi ngẩng đầu hỏi anh, Anh vừa xuống máy bay?
Phó Minh Thời gật gật đầu, nắm lấy bả vai cô đi về phía trước, Đổi nơi nói chuyện. Bên này là lầu ký túc xá, có thể sẽ có người chướng mắt.
Chân Bảo ngoan ngoãn đi theo, buổi tối bắt đầu lạnh, cô mặc một cái áo dài tay, nhưng cách một lớp áo, vẫn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh, vẫn kề sát trên vai cô, đi năm sáu bước, anh mới buông tay.
Anh ăn tối chưa? Từ sân bay đến bên này, Chân Bảo đoán Phó Minh Thời vẫn chưa ăn tối.
Muốn ăn cừng với em, không nghĩ đến em lại có hẹn. Phó Minh Thời cúi đầu, có thâm ý khác mà nhìn cô.
Chân Bảo không hiểu liền nghĩ đến Phùng Nguyệt nói đùa, vừa muốn giải thích, nhìn thấy đối diện với khu sinh hoạt có cửa hàng bán bánh, trong nội tâm cô khẽ động, chỉ vào bên kia hỏi Phó Minh Thời: Đi xem? Bên kia có bánh đậu, bánh mì chân giò hun khói ăn rất ngon đấy, cũng có bán trà sữa.
Em mời anh? Phó Minh Thời cố ý trêu chọc cô.
Ừ, chỉ có thể quẹt thẻ ăn. Chân Bảo đặc biệt nghiêm túc giải thích cho anh.
Phó Minh Thời cười, đi cùng cô, lúc đến không cảm thấy đói, cô khuyên anh ăn, đột nhiên anh cảm thấy có khẩu vị.
Có rất nhiều loại bánh, Phó Minh Thời lấy hai loại bánh Chân Bảo giói thiệu, phát hiện Chân Bảo đang nhìn bắ luộc ngoài cửa sổ nhỏ, lại gói hai trái bắp luộc, thêm hai ly trà sữa nóng. Xách trong tay sáu cái túi nhỏ, coi như là thắng lợi trở về. Bên trong Khu A có mảnh rừng nhỏ, ven đường có không ít ghế dài, nhưng đều bị các cặp đôi ngồi rồi, thật vất vả mới có một cái ghế trống.
Ngồi xong, hai người cùng ăn, Chân Bảo ăn bắp luộc, rất xin lỗi, rõ ràng đã ăn cơm tối. Nhưng tiệm bánh nấu bắp đặc biệt ngon, tuy có đắt chút, ba đồng tiền một quả, Chân Bảo thỉnh thoảng mới có thể mua một lần, dù sao cô ăn bắp cũng không đủ no, sau khi ăn xong, Chân Bảo lại không nỡ lãng phí tiền.
Cái miệng nhỏ của cô gặm, điềm đạm nho nhã.
Quen biết trai đẹp mới rồi hả? Ăn xong một cái bánh đậu, thấy cô không chủ động nói, Phó Minh Thời hỏi.
Chân Bảo thiếu chút nữa sặc. Rút khăn tay ra lau miệng, nói đầu đuôi gốc ngọn sự tình hôm nay ra.
Phó Minh Thời ăn bắp chậm rì rì, dựa vào thành ghế, nhìn phương xa.
Chân Bảo thấy anh ăn ngon, sợ bắp lạnh không thể ăn, bản thân cứ tiếp tục ăn, không để chuyện này trong lòng.
Phó Minh Thời nhai bắp, hơi lâu.
Bạn cùng trường trung hoc, xa cách ba năm gặp lại trong sân trường đại học, chuyện này, tại sao lại cảm thấy nhất định sẽ phát sinh chút gì đó?
Người bạn học này, rất tuấn tú? Gặm một cái, Phó Minh Thời lại hỏi.
Chân bảo không khỏi nhớ lại ngũ quan của Mạnh Kế Ninh. Kỳ thật lúc trung học Mạnh Kế Ninh như thế nào, Chân Bảo không rõ lắm, nhớ kỹ rất nhiều nữ sinh đều thích cậu ta. Lên đại học, phong cách sinh viên thay đổi rất nhiều so với trường trung học, hôm nay gặp lại Mạnh Kế Ninh, đã mơ hồ có chút cảm giác của .bác sỹ
Rất đẹp trai, là hot boy trường trung học của em. Không cần phải nói dối, Chân Bảo nói thật.
Phó Minh Thời nghiêng đầu nhìn cô.
Bị anh nhìn chằm chằm thời gian dài, Chân Bảo liền ăn không vô nữa, mê mang mà nháy mắt nhìn anh, nhìn cô làm cái gì?
Trước mặt vị hôn phu lại khen một người đàn ông khác đẹp trai, xem xét lại tình cảm của em, có phải nên xét một chút rồi hay không hả? Phó Minh Thời hỏi trực tiếp.
Thần sắc hắn quá nghiêm túc, Chân Bảo nhìn ngây người.
Lần sau không được như thế này nữa. Phó Minh Thời liếc nhìn cô một cái, sau đó giơ trái bắp lên, gặm tiếp.
Chân Bảo lại bị hắn làm cho bối rối. Nếu như hai người thật sự là bạn bè nam nữ, hoặc thật sự là hôn phu hôn thê, Phó Minh Thời ghen cô có thể lý giải, có thể, rõ ràng là làm đính hôn giả cho ông cụ nhìn, tại sao anh lại chú ý cô tùy tùy tiện tiện một câu? Huống hồ cô chỉ nói là Mạnh Kế Ninh đẹp trai, lại chưa nói Mạnh Kế Ninh đẹp hơn anh.
Nói đùa đấy, ăn đi. Phó Minh Thời sờ sờ đầu cô, giống như dỗ trẻ con.
Chân Bảo nghi ngờ nhìn anh, mím môi, bổ sung một câu, Cậu ta đẹp mắt, nhưng kém xa so với anh.
Hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Phó Minh Thời thiếu chút nữa bật cười, bất quá, chính tai nghe cô khen mình, so với trong dự liệu vẫn rất dễ nghe.
Ăn xong bỏ rác vào thùng, nhìn thời gian, Hơn tám giờ, Phó Minh Thời đưa cô