Editor: Lovenoo1510
Mạnh Kế Ninh cũng nhớ rất rõ Chân Bảo, hơn nữa anh ta còn tin tưởng, bất luận cái gì thì nam sinh của lớp đối với Chân Bảo, cũng sẽ không quên cô.
Nhưng Mạnh Kế Ninh có ấn tượng sâu sắc nhất đối với Chân Bảo không phải là khuôn mặt ngọt ngào thanh tú của cô, mà là, bất cứ có thông báo khen thưởng trong lớp nào, Chân Bảo đều xếp xít xao sau anh ta, giữa kỳ thi cuối kỳ, vị trí số hai sau anh, một mực vẫn là Chân Bảo.
Một mỹ nữ, một mỹ nữ đứng đầu trong học tập, không khó để Mạnh Kế Ninh ấn tượng.
Nhưng học cùng lớp một năm, Chân Bảo ngồi giữa phòng học, anh ta ngồi hàng cuối cùng, gần như Mạnh Kế Ninh không có gì để nói chuyện cùng Chân Bảo cả. Chỉ có một lần trong kỳ thi, Chân Bảo làm rơi cục tẩy trên mặt đất, anh ta giúp cô nhặt lên, Chân Bảo cười với anh ta và nói cảm ơn, nụ cười tươi trẻ như ánh nắng, nhìn qua ánh mắt anh ta biết chỉ là đơn giản cảm ơn bạn học, không có ngượng ngùng và cảm tình như những nữ sinh khác.
Về phần thành tích kỳ thi, Mạnh Kế Ninh không tận lực ganh đua cùng người khác, quanh năm đứng thứ nhất cùng không có gì kiêu ngạo, nhưng kết quả xếp hạng thành tích anh ta phát hiện Chân Bảo đã vượt qua anh ta đứng thứ nhất, trong lòng Mạnh Kế Ninh khó tránh khỏi có chút vi diệu, không phải là tự trách hoặc ghen ghét, chính là cảm thấy, Chân Bảo rất thông minh, môn khoa học tự nhiên có thể thi được điểm cao, không phải chỉ cần chăm chỉ khắc khổ là có thể làm được.
Được nghỉ hè, Mạnh Kế Ninh đã quên chuyện thành tích, đi du lịch khắp nơi, Khai giảng lớp mười một, anh ta lại tiếp tục trở về trường đi học. Dưới tình huống khối khoa học tự nhiên năm hai chia lớp dán ở cột thông báo, Mạnh Kế Ninh thấy lớp học của mình, anh ta là số một, phía dưới số hai đã đổi tên. Mạnh Kế Ninh nghĩ tới Chân Bảo, anh ta cho rằng Chân Bảo chuyển ban khác, nên anh nhìn từng lớp từng lớp, lớp khoa học tự nhiên không thấy được cái tên quen thuộc, lớp khoa văn cũng không thấy.
Về sau Mạnh Kế Ninh từ trong miệng bạn học mới biết, Chân Bảo bỏ học, bởi vì người nhà không có tiền.
Mạnh Kế Ninh có chút tiếc nuối, sau đó trong cuộc thi lúc anh vào phòng học, đều có thói quen nhìn về cái tên xếp vị trí thứ hai trong cuộc thi, hầu như mỗi lần đều đổi tên, không bao giờ giống như trước nữa, vĩnh viễn đều mặc một bộ quần áo mộc mạc, cô gái thanh tú chải bím tóc đuôi ngựa, nữ sinh có nụ cười đặc biệt ấm áp.
Chân Bảo là bóng dáng đặc biệt trong lòng của Mạnh Kế Ninh khi ở cao trung, là hồi ức thuộc về tuổi thanh xuân, anh chưa từng tận lực hoài niệm, nhưng Chân Bảo lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, Mạnh Kế Ninh khó có thể che dấu được rung động của bản thân.
“Chân Bảo, cậu, cậu có nhận ra mình không?” Sau khi khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, Mạnh Kế Ninh rời khỏi chỗ ngồi, hướng về phía Chân Bảo mỉm cười, như nhìn thấy người bạn cũ.
“Người vĩnh viễn đứng đầu lớn, đương nhiên là mình nhớ kỹ, nhưng cậu ở cao trung hình như không giống vậy, mới vừa rồi mình cũng chưa nhận ra.” Chân Bảo ôm con mèo trắng trong lòng, cố gắng nói chuyện tự nhiên, không thể không nói, trong tay cô ôm con mèo giống như cũng không có khẩn trương như vậy.
“Hai người, biết nhau?” Bộ dáng tươi cười của Phùng Nguyệt có chút cứng ngắc, bởi vì cô ta chú ý thấy, thái độ của Mạnh Kế Ninh đối với Chân Bảo, so với cô ta thì thân thiện hơn nhiều.
“Chúng mình là bạn học trung học.”
Mạnh Kế Ninh giải thích đơn giản, lại nhìn ánh mắt con mèo ngoan ngoãn nằm trong ngực Chân Bảo, Mạnh Kế Ninh chịu thua nở nụ cười, đối với Chân Bảo nỏi: “Miêu gia trước kia là con mèo đi lạc là do trưởng ban ngành kỹ thuật nhặt được, về sau đều sử dung Miêu Gia này để phỏng vấn sinh viên mới. Mọi người vừa mới vào đại học, trình độ chuyên nghiệp sẽ không sai biệt lắm, so với người khác thì động vật càng có duyên hơn. Năm trước mình đến phỏng vấn, Miêu Gia chỉ duỗi cổ ra nghe mình thôi, Chân Bảo cậu đúng là lợi hại.”
Con mèo này kêu là Miêu Gia?
Chân Bảo cũng cười, cúi đầu nhìn Miêu Gia, bụ bẫm đang híp mắt lại, quả thực giống như nhân vật lớn trong phim truyền hình.
“Lần này tuyển ba người, Chân Bảo nhất định là không có vấn đề gì, Phùng Nguyện cậu thử xem?” Bên ngoài còn có những học sinh mới khác muốn phỏng vấn, Mạnh Kế Ninh trước làm chính sự, để cho Chân Bảo thả Miêu Gia lên mặt bàn, rồi mời Phùng Nguyện thử.
Chân Bảo nghe theo, Miêu Gia bị để lên bàn, lười biếng nhìn cô một cái, đầu mèo tròn tròn vẫn cứ nhìn cô. Phùng Nguyệt tiến lên, cúi người hướng về phía Miêu Gia thò tay xuống muốn ôm một cái, Miêu Gia lại xoay đầu chuyển một hướng khác, toàn bộ người mèo co lại, biến thành một quả cầu trắng.
Phùng Nguyệt không cam lòng, đo vòng qua trêu chọc con mèo.
Dường như Miêu Gia rất không kiên nhẫn, đột nhiên duỗi người, nhẹ nhàng nhảy xuống cái bàn, sau đó đuôi thẳng đứng xù lông lên, đi đến bên Chân Bảo cọ đùi, ánh mắt thích ý mà nheo lại. Bị sủng vật làm nũng là một điều đặc biệt hưởng thụ, Chân Bảo xoay người ôm lấy Miêu Gia, vuốt vuốt lông, sau đó đi đến chỗ Phùng Nguyệt