Em Gái Minh Tinh Hàng Đầu Livestream Huyền Học Trồng Trọt, Nổi Tiếng Rồi!

Chương 23: Hắc Vô Thường Phạm Vô Cữu

Trước Sau

break

Tiếng giày da nhỏ của tiểu nhân đạp lộp cộp trên mặt bàn, trên mặt viết đầy muộn phiền trăm mối, oán trách điên cuồng.

"Trăm năm gần đây, cái hộp nhạc này đã qua tay rất nhiều người, nhưng vì nhiễm oán khí của ta nên nó sẽ mang lại xui xẻo cho người sở hữu."

"Hầu như mỗi đời chủ nhân sưu tầm món cổ vật này, cuối cùng không phải là phá sản, thì là tàn tật."

"Đến chừng hai, ba chục năm trở lại đây, cơ bản mỗi đời chủ nhân đều đột tử hoặc chết thảm."

Tiểu nhân trừng mắt nhìn chằm chằm vào Chung Gia Niên, chỉ vào mũi anh ta nói: "Tên mập tặng hộp nhạc cho anh, hắn biết nó có vấn đề đấy. Cậu nhìn người không ra gì, bị hố là đáng đời thật~"

Uyển Uyển vỗ bộp một cái vào bàn, tức giận nói: "Nói năng kiểu gì thế?"

"Anh Niên là người tốt."

"Người tốt bị kẻ xấu hại, sao có thể nói là đáng đời? Rõ ràng là lỗi của kẻ xấu."

Tiểu nhân lập tức gật đầu khom lưng xin lỗi: "Tiểu đạo quân nói đúng, người tốt sống bình an cả đời, kẻ xấu thì nên xui xẻo mỗi ngày!"

Hạ Hoài Chi nhìn con quỷ trăm năm biết gió chiều nào xoay chiều nấy này, sắc mặt vô cùng khó tả.

"Giờ làm sao đây?"

Hạ Hoài Chi và Chung Gia Niên liếc nhau, cuối cùng cùng nhìn về phía khuôn mặt của Uyển Uyển.

Uyển Uyển ôm lấy hộp nhạc đặt lên bàn quan sát vài giây.

"Vật xấu là do mộc âm trầm (Hay gọi là gỗ hút âm khí) nuôi dưỡng, sức mạnh càng ngày càng lớn nên mới ảnh hưởng nghiêm trọng hơn đến chủ nhân của nó."

“Hộp nhạc này đã dính máu của thứ xấu xa kia. Tuy đã được lau sạch, nhưng vẫn còn vương đầy khí tức của hắn. Lúc hắn bị thương, nó trở thành nơi hắn trú ngụ, dần dần bị nuôi thành mộc âm trầm, không còn thích hợp để đặt trong nhà nữa.”

Chung Gia Niên có hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ lại thì cho dù không phải mộc âm trầm, sau này anh ta cũng chẳng dám để ở nhà.

Vẫn nên đưa đến viện bảo tàng lịch sử trăm năm thì hơn.

Dù sao đây cũng là một món cổ vật lưu lạc trăm năm, chứng kiến cả một thời kỳ loạn lạc.

Uyển Uyển cắn ngón tay, dùng ngón chọc chọc tiểu nhân, giọng non nớt nói: "Ta đưa ngươi xuống Minh phủ, đi không?"

Tiểu nhân nghe xong ngẩn người, mấy giây sau ngửa người nằm ngửa trên bàn òa khóc nức nở, tiếng khóc bi thương xuyên thấu linh hồn nhưng không có nước mắt.

Người chết rồi thì không còn nước mắt.

Nếu có thể rơi lệ, hồn phách này sẽ rất nhanh tiêu tán.

"Không muốn đi sao?" Uyển Uyển khó xử nhíu chặt mày, cắn răng nói, "Vậy ta chỉ có thể đánh tan ngươi thôi, nếu không ngươi sẽ mãi ảnh hưởng đến người khác, sau này thậm chí còn biến thành kẻ xấu thật xấu."

Tiểu nhân bật dậy như cá chép, lập tức từ bàn bò dậy, run rẩy ôm lấy ngón tay Uyển Uyển, vừa nấc vừa nói: "Muốn, muốn chứ, tiểu đạo quân đưa ta đi đầu thai đi, ta không biết đã chờ ngày này bao lâu rồi."

Tiểu nhân vừa chạm vào đầu ngón tay Uyển Uyển thì như bị lửa đốt, lập tức buông ra.

Uyển Uyển gãi sau gáy, suy nghĩ cách mở cửa Minh phủ.

Nghe nói không phải ba ngày lễ Thượng nguyên, Trung nguyên, Hạ nguyên thì cửa Minh phủ không thể tùy tiện mở.

"Ngươi chờ chút, ta hỏi xem làm sao mở được cửa Minh phủ."

Uyển Uyển thò tay vào túi, xoa xoa cái bụng nhỏ rồi lấy ra một thẻ ngọc.

Hạ Hoài Chi đột nhiên cảnh giác, hỏi người?

Hỏi ai?

Chẳng lẽ là sư phụ không đáng tin của con bé?

Cho đến khi Uyển Uyển áp thẻ ngọc lên trán tròn tròn của mình, Hạ Hoài Chi vẫn chưa nghĩ ra thẻ ngọc trông quý giá này từ đâu ra.

Anh đưa tay vào túi áo liền thân hình khủng long nhỏ của Uyển Uyển, sờ một cái, chỉ sờ được cái bụng tròn vo.

"Ha ha ha… Anh trai làm gì thế?"

Uyển Uyển ôm bụng nhỏ của mình, bị chọc nhột đến bật cười khanh khách.

"Xem em có phải là bé mập xanh không." Hạ Hoài Chi nghiêm túc nói, rồi rút tay về.

Uyển Uyển tò mò tròn mắt: "Bé mập xanh là gì?"

"Phim hoạt hình, về nhà anh cho em xem."

Hạ Hoài Chi không ngờ con bé đến bé mập xanh cũng không biết, ba năm nay con bé sống khổ thế nào chứ?

"Vâng ạ." Uyển Uyển đặt thẻ ngọc lên bàn, dù vẫn trống trơn nhưng cô bé chớp đôi mắt tròn nói: "Em hỏi được rồi."

Hạ Hoài Chi cảm giác như trong lòng ôm một con mèo, bị cào ngứa muốn chết, thật sự rất tò mò: "Rốt cuộc em hỏi bằng cách nào?"

"Giản Giản nói cho em mà, như thế này, áp Giản Giản lên trán thì nó sẽ nói."

Uyển Uyển làm mẫu một lần.

Hạ Hoài Chi bán tín bán nghi áp thẻ ngọc lên đầu mình, chẳng nghe thấy tiếng mèo kêu nào.

Chung Gia Niên nhìn hành động trẻ con ấy, đưa tay che khóe môi đang nhếch lên, Hạ Hoài Chi tình cờ liếc thấy, xấu hổ ho khẽ một tiếng, đặt thẻ ngọc giản.

"Nếu anh còn tin lời em, anh đúng là thằng ngốc!"

Hạ Hoài Chi thấy thể diện mình đã rơi xuống đất, vỡ vụn không thể dán lại.

Uyển Uyển nhún vai: "Anh trai không được, chứ không phải Giản Giản không nói chuyện."

Hạ Hoài Chi nghiến răng, con bé này thật không có lương tâm.

"Giản Giản nói, cửa Minh phủ không thể mở." Uyển Uyển báo kết quả trước.

Tiểu nhân lập tức ủ rũ nằm bẹp xuống đất, chẳng còn sức giãy giụa nữa, làm cá mặn cho xong.

Uyển Uyển lại nói: "Nhưng Giản Giản bảo, Uyển Uyển tuy không mở được cửa Minh phủ, nhưng có thể gọi chú ở Minh phủ lên giúp."

Tiểu nhân lập tức ngồi xếp bằng, ra dáng rửa tai lắng nghe.

"Vậy, ta làm theo lời Giản Giản trước nhé."

Uyển Uyển nhảy xuống ghế, rồi dậm mạnh ba cái xuống đất: "Chú Vô Thường, Uyển Uyển tìm chú giúp đỡ."

Dậm ba cái xong, Uyển Uyển đứng yên, nghiêm túc nhìn xuống sàn.

Chung Gia Niên mở miệng: "Đây là tầng mười bảy, có khi nào không được không?"

Uyển Uyển lắc đầu: "Không sao đâu, chú Vô Thường nghe thấy sẽ tới ngay."

Chờ khoảng hai phút, trong phòng bỗng nổi lên một luồng gió lạnh, một bóng người cao ráo xuyên qua tường xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngay cả Tạ Dương cũng nhìn thấy được hình dáng của Hắc Vô Thường, kinh ngạc đến mức miệng sắp khép không nổi.

Chết tiệt!

Có thể thấy được tận mắt trong đời!

"Chú Hắc Vô Thường."

Uyển Uyển nhìn thấy Hắc Vô Thường liền vui mừng oa một tiếng, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của đối phương, thật lòng cảm thấy vô cùng vĩ đại.

Hắc Vô Thường Phạm Vô Cữu cúi đầu nhìn nhóc con mới cao đến đầu gối mình, mở máy tính bảng trong tay, xác nhận người triệu hồi mình chính là đứa trẻ trước mặt.

Hắn cúi xuống đưa mặt lại gần, cẩn thận quan sát đường nét và tướng mạo của con bé.

"Trẻ con nhân loại?"

Uyển Uyển gật đầu: "Chú, là cháu tìm chú giúp đỡ."

"Cháu tên Uyển Uyển, là tiểu đào tiên."

Phạm Vô Cữu khẽ gõ một cái lên thiên linh cái của cô bé, lúc này mới phát hiện ấn vàng giữa trán cô bé.

Thì ra là tiên hồn.

Chẳng trách triệu hồi được hắn.

"Việc gì?" Phạm Vô Cữu vốn nổi tiếng ít lời, nhưng làm việc đáng tin, hiệu suất rất cao.

Uyển Uyển đưa hộp nhạc đến trước mặt Phạm Vô Cữu: "Cháu muốn nhờ chú đưa một con quỷ xuống Minh phủ báo danh."

Phạm Vô Cữu đưa mắt nhìn xuống bàn, nơi âm khí trong phòng là nặng nhất.

Bị ánh mắt hắn nhìn trúng, tiểu nhân cứng đờ người, ngoan ngoãn đứng trên bàn, chắp tay nói: "Bái kiến đại nhân."

Phạm Vô Cữu cũng không lấy làm ngạc nhiên, búng một luồng quỷ khí trên người tiểu nhân nhét vào máy tính bảng, lập tức hiện ra thông tin về cuộc đời của con quỷ này.

"Tiêu Văn Hạc, sinh ngày 27 tháng 5 năm Giáp Thân, mất ngày mùng 7 tháng 7 năm Quý Sửu, hưởng dương hai mươi chín tuổi."

"Nguyên nhân tử vong, bị sát hại."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc