Uyển Uyển thoa đều lên mí mắt phải của anh, máu màu vàng nhạt lan ra, ở đuôi mắt phải của Hạ Chi Hoài dần dần ngưng tụ một cánh hoa màu bạc nhàn nhạt.
Theo một tia linh quang lóe lên, cánh hoa ấy cũng đột ngột biến mất.
Mắt phải của Hạ Chi Hoài đột nhiên bắt đầu nóng ran, hơi nhói đau.
Anh không nhịn được đưa tay che mắt, nhíu mày hít mạnh hai hơi.
"Uyển Uyển, em đã làm gì vậy?"
"Sao tự nhiên mắt anh lại đau thế này..."
Uyển Uyển chớp chớp mắt mấy cái, ngồi khoanh chân bên cạnh anh, bám vào đầu gối anh để quan sát mắt anh, chậm rãi nói: "Anh không phải muốn nhìn thấy quỷ quỷ sao?"
"Uyển Uyển không phải tiểu thiên sư chính tông, chỉ là một cây đào đào, nên chỉ biết dùng tinh huyết giúp anh mở thiên nhãn."
Hạ Chi Hoài: "???"
Mở cái gì cơ?!
Mắt nóng ran khoảng ba phút, Hạ Chi Hoài suýt tưởng mắt mình sắp mù.
Anh móc điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi 120 thì mắt đột nhiên hết đau.
Anh bỏ tay khỏi mắt phải, chớp chớp mắt.
Tốt, không có vấn đề gì.
Xác định mắt không sao, Hạ Chi Hoài bế Đào Uyển Uyển lên đặt vào lòng, vỗ vào mông cô một cái, nghiến răng nói: "Đào Uyển Uyển, em có biết mắt của một người rất quan trọng không?"
"Nhỡ đâu mắt anh bị mù thì sao? Ai kiếm tiền nuôi em?"
Uyển Uyển nằm trên đùi anh, không thấy đau mông nên bình tĩnh để anh đánh.
Uyển Uyển nằm trên đùi anh, bứt ngón tay, chậm rãi hỏi: "Mắt anh không đau nữa à?"
Hạ Chi Hoài nghẹn lời, nhấc cô từ trên đùi lên, véo mũi cô một cái: "Giờ thì không đau nữa, nhưng mí mắt thấy mát mát."
"Anh đi soi gương xem..." Hạ Chi Hoài đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Khi nhìn thấy người đàn ông trong gương, anh lập tức kêu toáng lên, chân trượt một cái, rầm một tiếng ngã lăn ra đất.
Uyển Uyển nghe thấy tiếng vật nặng rơi, vội vàng bò dậy từ trên thảm, chạy đến cửa phòng tắm.
Hạ Chi Hoài hoảng hốt dựa vào cánh cửa phòng tắm, chỉ vào gương trên tường, sắc mặt vừa kinh hoàng vừa sững sờ.
Anh nhất thời không biết, mình có nên òa khóc một tiếng hay không.
Trời ạ! Anh thật sự thấy quỷ rồi.
"Anh, anh không sao chứ?"
Uyển Uyển không biết sao anh lại đột nhiên ngã.
Khi đưa tay đỡ anh, Hạ Chi Hoài nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Giọng anh run run, hỏi: "Uyển Uyển à, anh thấy mắt mình chắc có vấn đề thật rồi, nhìn thấy ảo giác luôn."
Uyển Uyển nhìn con quỷ xui xẻo đang bám trên lưng Hạ Chi Hoài, thở dài như một bà cụ non: "Không phải ảo giác đâu nha~"
"Trên người anh đúng là có một con quỷ bám theo mà, chẳng phải em đã nói rồi sao?"
Hạ Chi Hoài muốn khóc không được, cảm giác thấy phía sau lạnh toát.
Đứng dậy khỏi mặt đất xong, anh không dám nhìn gương nữa, bế Uyển Uyển chạy thẳng ra phòng khách.
Ngồi đối diện Uyển Uyển trên thảm, anh nghiêm túc chỉ vào mắt phải mình, vẫn không dám tin mà hỏi: "Thật sao?"
Uyển Uyển ngoan ngoãn ôm bình sữa của mình từ trên bàn xuống, gật đầu.
"Được rồi, anh tin là trên đời có quỷ."
"Uyển Uyển à, giờ có tắt... cái thiên nhãn này đi được không?"
Uyển Uyển nhìn bộ dạng anh đáng thương, giọng trẻ con phá vỡ ảo tưởng của anh.
"Không được đâu, Uyển Uyển chỉ biết mở thiên nhãn, không biết tắt."
Hạ Chi Hoài trợn mắt há mồm: "...Không phải chứ, sao em chỉ học được mở thiên nhãn mà quên học cách tắt vậy?”
"Chẳng lẽ, sau này anh cứ phải thế này à?"
Hạ Chi Hoài cố gắng vùng vẫy lần cuối.
Uyển Uyển ôm mặt nhỏ, gật đầu giải thích: "Là anh trai nhất quyết muốn nhìn thấy quỷ, nếu không thì chẳng tin em. Em không còn cách nào mới giúp anh mở thiên nhãn.
Cách này là lúc trước em nghe thấy ở trường học, nhưng phu tử khi đó nói, dùng tinh huyết thần tiên mở thiên nhãn thì không thể đóng lại. Giống như là, em giúp anh chọc thủng tờ giấy cửa sổ, anh nhìn thấy được thứ bên ngoài tờ giấy, nhưng giấy đã rách thì không thể dán lại.
Trừ khi, anh đổi một cái cửa sổ khác."
Hạ Chi Hoài chống cằm một tay, tam quan sụp đổ: "..."
Anh sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ kinh ngạc như hôm nay, cũng chưa bao giờ cạn lời như bây giờ.
Uyển Uyển chìa ngón tay bị chọc thủng ra trước mặt Hạ Chi Hoài: "Để giúp anh mở thiên nhãn, ngón tay em cũng bị đâm chảy máu, đau lắm."
Hạ Chi Hoài nhìn lỗ kim nhỏ trên ngón trỏ cô, thấy giọt máu tràn ra, lập tức không còn tâm trí trách mắng, đứng dậy đi lấy hộp thuốc.
Dùng nước sát trùng rửa vết thương cho cô, Hạ Chi Hoài lại lên tiếng giáo dục: "Sau này không được làm mấy chuyện ngốc nghệch như này, em dùng kim khâu quần áo à? Nếu kim bị gỉ, lỡ vết thương bị viêm, anh còn phải đưa em đi bệnh viện tiêm phòng uốn ván!"
"Lần sau không được lấy đồ chọc vào mình, biết chưa?"
Uyển Uyển chìa tay phải ra, nhìn Hạ Chi Hoài cẩn thận bôi thuốc cho mình, rồi dán một miếng băng cá nhân hình hoạt hình.
Hàng mi dài của cô khẽ rung, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hạ Chi Hoài mà ngẩn người.
Anh trai dịu dàng quá, giống như khi còn ở trên trời vậy.
Ngày trước mỗi lần cô bị thương, anh trai Thanh Long cũng vừa mắng vừa băng bó cho cô.
Tiểu đào tiên không có cha mẹ.
Sau khi hóa thành hình người, cô luôn đi theo anh trai Thanh Long.
Sau đó bị đưa vào mẫu giáo thiên giới học, còn anh trai thì hạ phàm trải qua lịch kiếp.
Giờ bọn họ lại có thể như trước đây rồi, vui quá~
...
Hạ Chi Hoài cất hộp thuốc xong, búng một cái vào trán tròn của Uyển Uyển: "Lại ngẩn người rồi!"
"Những gì anh vừa nói, em có nghe không?"
"Nhớ chưa?"
Uyển Uyển ôm đầu, bĩu má bất mãn: "Em nghe rồi, nhớ rồi."
"Anh sao cứ hay động tay động chân với trẻ con vậy? Làm thế là không đúng đâu, biết không?"
Hạ Chi Hoài bị cô phản bác làm cho buồn cười, chống nạnh nhìn cô nhóc chỉ cao khoảng ba đầu: "Em còn dám dạy đời anh à!"
"Đào Uyển Uyển, anh hỏi em, trong hai chúng ta ai lớn hơn?"
Uyển Uyển: "..."
"Trong nhà này, ai kiếm tiền nuôi gia đình?" Hạ Chi Hoài hỏi tiếp.
Uyển Uyển: "..."
"Anh lớn tuổi hơn em, anh kiếm tiền nuôi gia đình, em nói xem nhà này nghe ai?"
Hạ Chi Hoài đắc ý vô cùng, cảm thấy hôm nay mình như có thể bay lên luôn.
Uyển Uyển hít sâu mấy hơi, lồng ngực nhỏ phập phồng, cuối cùng nén ra mấy chữ.
"Hừ! Anh đừng có hối hận!"
"Có quỷ xui xẻo bám theo anh, sớm muộn gì anh cũng phải cầu xin em cứu!"
"Đến lúc đó, xem ai nuôi ai!"
Nói xong, Uyển Uyển tức tối quay đi.
Đôi chân ngắn bước đi đầy khí thế, chẳng nể nang ai.
...
Đợi đến khi Uyển Uyển đóng cửa phòng ngủ, không thèm để ý đến anh nữa, Hạ Chi Hoài mới chợt nhớ ra một chuyện.
Trên người anh vẫn còn bám một con quỷ xui xẻo!
Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!
"Uyển Uyển cứu anh!"
Hạ Chi Hoài lập tức lao đến cửa phòng ngủ của Uyển Uyển, phát hiện cửa đã bị khóa trái từ bên trong.
"Uyển Uyển, anh sai rồi~"
Hạ Chi Hoài áp mặt vào cánh cửa gào khóc như ma.
Chỉ cần nghĩ đến việc có con quỷ bám trên người, anh liền thấy da đầu tê rần, tay chân lạnh toát, cảm giác tối nay chắc không dám ngủ rồi.