Phó Dịch Thần ngồi nghiêm túc chăm chú lắng nghe người con gái đang ngồi trong lòng mình ȶᏂασ ȶᏂασ bất diệt mà không hề cảm thấy chán. Ánh mắt cưng chiều dán lên người Đường Hinh Duyệt.
Phó Dịch Thần nghe cô nói liền nhoẻn miệng cười. Đường Hinh Duyệt thấy anh cười liền không vui lên tiếng: “Dịch Thần, em không có nói đùa. Em đang nghiêm túc đấy, anh cười cái gì chứ.”
“Anh cũng không đùa. Những gì em nói anh đều nghe rất rõ và đương nhiên chắc chắn cả cuộc đời này anh chỉ dính dáng đến một người con gái duy nhất chính là em, Đường Hinh Duyệt.”
“Phó tổng biết như vậy là được rồi.”
Anh khẽ đưa tay vuốt tấm lưng của Đường Hinh Duyệt, giọng nói có phần hơi lưu manh: “Thế bạn gái định bù đắp cho anh như nào?”
“Hửm?”
“Hôm nay anh phải ăn cơm tối một mình đó.” Phó Dịch Thần làm ra vẻ tội nghiệp.
“Không phải anh ra ngoài với Tử Sâm và Vĩ Thành à. Bọn họ không cùng ăn cơm tối với anh sao?”
“Không có.”
“Thế bạn trai muốn em bù đắp gì nào?”
“Em nói thử xem.”
Vừa nói, Phó Dịch Thần vừa đưa tay luồng vào bên trong áo của cô, khuy áo ngực của Đường Hinh Duyệt nhanh chóng bị Phó Dịch Thần gỡ bỏ. Anh đưa tay xoa nắn đôi gò bồng lấp ló bên trong lớp áo của cô.
“Anh…”
“Hinh Duyệt… Anh… có thể không?”
“Hửm?”
Phó Dịch Thần chầm chập cởi chiếc áo trên người cô xuống, đôi gò bồng nhanh chóng hiện ra trước mắt khiến anh một phen nuốt nước bọt.
“Anh… muốn ở đây sao?” Đường Hinh Duyệt hơi ngập ngừng lên tiếng.
Anh không nói không rằng, trực tiếp áp môi xuống hôn lấy môi cô. Ngực cô bị anh xoa nắn đến nỗi ửng đỏ cả lên.
Hai người đã rất quen thuộc với cô thể của nhau mà không cần nói thành lời. Phó Dịch Thần cởi bỏ quần áo của cả hai. Thân hình trần trụi cứ như vậy đối diện với đối phương.
Phó Dịch Thần chậm rãi đỡ người cô ngồi xuống. Hô hấp của anh bỗng trở nên lạ thường khi Đường Hinh Duyệt ngồi trên người anh.
Tư thế này khiến anh đi sâu vào bên trong người cô, phút chốc Đường Hinh Duyệt cảm thấy khó chịu, cảm giác chướng bụng ập đến. Cô không ngừng lắc lắc thân thể về phía sau, tránh né những động tác càn rỡ của Phó Dịch Thần.
Phó Dịch Thần không ngừng lắc lư người cô. Hai tay bám trụ vào người cô, từ từ giúp cô chuyển động. Anh gầm lên một tiếng khi đi sâu vào bên trong người cô.
Thân thể của Đường Hinh Duyệt liên tục bị anh tấn công, không kiềm nén được mà những âm thanh rêи ɾỉ yêu kiều liên tục phát ra từ cánh môi của cô, cơ thể mỏng manh ngày càng bị anh mạnh mẽ chiếm lấy.
“Có thích không?” Phó Dịch Thần nhẹ giọng thấp hỏi bên tai cô.
“Ưm… đừng… anh chậm chút…”
Đường Hinh Duyệt cố gắng đè nén nhưng mỗi khi anh đi vào bên trong cô làm cô không khỏi kêu lên thành tiếng, anh thanh yêu kiều liên tiếp vang lên trong phòng khách.
Động tác liên tục dồn dập, làm cho cơ thể cả hai đung đưa ác liệt hơn. Khi cơn cao trào lên đến đỉnh điểm, cả hai như tiến sâu vào thiên đường.
Sự phấn khích vẫn bao quanh cơ thể Phó Dịch Thần, mơ hồ bảo bối trong người lại thức tỉnh, trở nên cứng rắn hơn.
“Anh muốn một lần nữa.”
Giọng nói đầy ý hỏi thăm nhưng chưa được sự đồng ý của chủ nhân đã trực tiếp cắm thẳng vào bên trong cơ thể Đường Hinh Duyệt.
“Ưm… lên phòng có được không anh?” Đường Hinh Duyệt thấp giọng yêu cầu.
Phó Dịch Thần kiềm nén cơn ham muốn của mình, chậm rãi bế cô đi lên phòng. Đường Hinh Duyệt cứ như vậy để yên cho anh ở bên trong cơ thể cô.
Vừa đến nơi, Phó Dịch Thần đã như con hổ đói mà trực tiếp vồ lấy Đường Hinh Duyệt. Bên dưới không ngừng luân động, đôi tay lại chẳng hề để yên mà liên tục xoa nắn đôi ngực đầy đặn của cô.
“Ưmmm… anh…”
“Gọi tên anh.”
“Dịch… Thần… ưm…”
“Nói anh nghe, em có thoải mái không? Có thích không?”
“Anh đừng hỏi nữa mà…”
“Ngoan, nói anh nghe.” Phó Dịch Thần ra sức dụ dỗ cô.
Vừa nói, Phó Dịch Thần liền dùng sức thúc mạnh vào bên trong cô khiến Đường Hinh Duyệt rên lên thành tiếng.
Đường Hinh Duyệt khó lòng chấp nhận hình ảnh phóng đãng của bản thân, cô đưa tay bịt miệng mình lại, tránh mất kiểm soát mà làm ra những hành động không hay.
Phó Dịch Thần thấy cô đưa tay che miệng liền nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, giọng thì thầm bên tai: “Ngoan, đừng kiềm chế. Anh thích em như vậy.”
“Anh… hư hỏng…”
“Ngoan, rên lên. Đừng kiềm nén, anh muốn nghe.”
“Ưm… hức…”
Cả hai liên tục quấn lấy nhau, Đường Hinh Duyệt liên tục chiều theo những tư thế mà anh muốn. Phó Dịch Thần như muốn nổ tung với cô.
“Cục cưng… em thật mê người.”
“Bảo bối… Anh phát điên lên vì em mất.”
“Dịch Thần… chậm thôi anh.”
“Chậm thì làm sao em thoải mái được.”
Phó Dịch Thần vừa nói vừa cười gian tà. Anh lưu manh dừng lại, chỉ cặm cụi hôn môi cô, bên dưới không hề có ý định chuyển động.
“Dịch Thần…”
“Hửm?”
Đường Hinh Duyệt nức nở lên tiếng tố cáo anh: “Anh ăn hiếp em… hức…”
“Không phải em muốn anh chậm lại sao?”
“Chậm chứ không phải dừng. Phó tổng, anh đang bẻ cong lời nói của em đấy.”
“Ngoan, nói em muốn anh. Anh lập tức chiều theo ý em.”
“Anh…”
“Nào… Nói anh nghe.”
“Thần… em khó chịu. Anh…”
“Muốn gì nào?”
“Em… muốn anh.”
“Ngoan, anh lập tức cho em.”
Phó Dịch Thần nhanh chóng di chuyển người, cảm giác được anh lấp đầy khiến Đường Hinh Duyệt cảm thấy thoải mái, miệng không ngừng phát ra những âm thanh yêu kiều.
“Thoải mái lắm sao?”
“Ưmm…”
Cơn cao trào ập đến, Phó Dịch Thần dồn sức kéo dài thời gian lên đỉnh của cả hai. Cũng như thường lệ, khi vận động với Phó Dịch Thần, lần nào cô cũng chẳng còn chút sức lực, tất cả đều bị anh ăn sạch sẽ.
“Em muốn đi tắm.” Đường Hinh Duyệt nhỏ giọng yêu cầu anh.
“Anh bế em đi tắm nhé?”
“Nhưng anh không được làm nữa.”
Phó Dịch Thần bật cười trước biểu cảm của cô: “Được.”
Đường Hinh Duyệt dang hai tay để anh bế đi tắm. Dòng nước mát lạnh chạy xuống người khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Phó Dịch Thần lấy sữa tắm bôi khắp người cô, cả quá trình đều do một tay anh làm lấy. Nhiều lúc Đường Hinh Duyệt cảm thấy, cô sắp bị Phó Dịch Thần cưng chiều đến hư rồi.
Tắm xong, Phó Dịch Thần lại bế cô trở lại phòng ngủ, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới lấy quần áo đi tắm. Anh trở lại thì cô cũng đã ngủ ngon lành.
Đường Hinh Duyệt vô thức đưa tay về phía bên kia giường tìm kiếm người của Phó Dịch Thần để ôm như một thoái quen.
Phó Dịch Thần cũng nhanh chóng nằm xuống bên cạnh cô, hai tay ôm trọn thân hình nhỏ nhắn của cô vào lòng.
Phó Dịch Thần hôn lên đỉnh đầu cô, giọng điệu cực kỳ cưng chiều: “Cục cưng, ngủ ngon.”