Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần ở lại nhà họ Phó đến gần khuya mới trở về nhà riêng. Bà Phó nhìn thấy trời đã khuya, ý muốn giữ cả hai ở lại nhà nghỉ ngơi nhưng Phó Dịch Thần không đồng ý, nhất quyết đưa cô trở về nhà riêng của mình.
Trên đường trở về biệt thự, Đường Hinh Duyệt thấy anh cứ đăm chiêu suy nghĩ liền cất giọng hỏi: “Sao anh không đồng ý ở lại cùng bố mẹ?”
“Em có chắc là em muốn ở lại nhà họ Phó cùng anh không?” Phó Dịch Thần hỏi ngược lại cô.
“Hả?”
“Anh không muốn em cảm thấy không thoải mái khi ở lại đó. Anh biết là ba mẹ anh rất thương em nhưng anh cũng biết em cũng sẽ có những suy nghĩ riêng cho mình. Em đồng ý về sống cùng anh đã là đòi hỏi quá lớn rồi. Không phải anh không muốn ở lại nhà chính mà nói đi cũng phải nói lại, dù sao em cũng là con gái, điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến em và đương nhiên anh không mong muốn điều đó xảy ra với người phụ nữ của anh.” Phó Dịch Thần chậm rãi phân tích cho cô hiểu.
Đường Hinh Duyệt chú tâm nghe anh nói, trong lòng lại cực kỳ cảm động, cô không hề nghĩ đến anh lại là một người vừa chu đáo vừa có suy nghĩ chu toàn đến thế.
“Cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em.”
“Đó là nghĩa vụ của anh, Đường ŧıểυ thư không cần khách sáo.”
[…]
Tập đoàn tài chính Quân Thần.
Hoàng Dịch Dương nhận được tin tức Ân Tố Nhi chính thức hết thời hạn chấp nhận hình phạt của Hắc Long, ngày mai sẽ chính thức trở lại thành phố.
“Chủ tịch.”
Phó Dịch Thần im lặng, ra hiệu cho Hoàng Dịch Dương nói tiếp.
“Ngày mai, Ân Tố Nhi chính thức hết thời hạn chịu phạt, sẽ trở về thành phố vào ngày mai.”
Không biết Phó Dịch Thần có để ý đến những lời Hoàng Dịch Dương vừa nói hay không, anh chỉ vỏn vẹn đáp: “Ừ.”
“Cô ấy vẫn sẽ trở lại làm việc cho Quân Thần và Hắc Long theo như dự định ban đầu hay sao ạ?”
“Ừ.”
“Cảm ơn chủ tịch đã nương tay.”
Phó Dịch Thần đưa tay ra hiệu ý bảo Hoàng Dịch Dương ra ngoài, còn anh tiếp tục xử lý công việc của mình.
Vừa được một lúc thì Đường Hinh Duyệt gọi điện thoại đến.
“Anh đây.”
“Hôm nay em có hẹn với Yến Giang nên anh không cần đến đón em nhé.”
“Ừ, anh biết rồi.”
“À với lại chắc em với Yến Giang sẽ ăn tối bên ngoài luôn nên hôm nay bạn trai chịu khó ăn cơm tối một mình nhé.”
“Thế có bù đắp gì cho anh không?”
“Đương nhiên là có. Vậy nha, em cúp máy đây, anh làm việc đi.”
“Ừ, em đi chơi vui vẻ nhé.”
“Dạ vâng.”
Hôm nay, công việc ở bệnh viện của Đường Hinh Duyệt và Yến Giang tương đối nhẹ nhàng, chỉ kiểm tra cho các bệnh nhân cũ, cũng không xuất hiện các ca phẩu thuật khó nên hôm nay cả hai tan ca sớm, quyết định dành thời gian để cùng nhau đi ăn, đi chơi sau một quãng thời gian dài cả hai không có thời gian đi cùng nhau.
Hầu như thời gian Đường Hinh Duyệt và Yến Giang gặp nhau cũng chỉ xoay quanh việc cùng nhau đi mua sắm, đi ăn rồi lại đi dạo cùng nhau. Hầu như mọi lần đều như thế và đương nhiên lần này cũng không nɠɵạı lệ.
Phó Dịch Thần tan làm định lái xe về nhà thì gặp Tử Sâm và Vĩ Thành. Nhìn thấy Phó Dịch Thần, cả hai liền đến gần.
Vĩ Thành nhìn thấy anh tan làm sớm, rất khác thường với một Phó Dịch Thần đắm chìm trong công việc như trước đây liền lên tiếng trêu chọc: “Phó tổng từ ngày có người yêu đúng là chúa tể của thời gian nhỉ, rất đúng giờ đúng giấc.”
“Rất ngoan ngoãn.” Tử Sâm bổ sung thêm.
“Muốn nói gì?” Phó Dịch Thần lên tiếng.
“Đi uống một chút chứ? Dù sao bây giờ cũng rảnh mà có phải không?”
“Ừ.”
Phó Dịch Thần đồng ý ngay lập tức khiến Tử Sâm và Vĩ Thành có phần hơi bất ngờ: “Bạn gái không quản sao?”
“Không.”
“Thế Phó tổng có thể nào mời chị dâu đến cho bọn tớ gặp mặt được không?”
“Cô ấy có hẹn ra ngoài với bạn rồi, để dịp khác.”
“Tiếc vậy.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Cả ba lái xe đến quán quen thuộc. Ba chiếc siêu xe lao nhanh trên đường khiến mọi người không quá khó để nhận ra chủ nhân của ba chiếc xe này là ai.
Phó Dịch Thần không mấy hứng thú với các cuộc ăn chơi như trước kia. Hằng ngày đến tập đoàn làm việc, tan làm lại về nhà cùng Đường Hinh Duyệt nấu ăn, cuộc sống như vậy đối với anh đã đủ bình yên và hạnh phúc.
Dù là thế nhưng với tính chất công việc của Phó Dịch Thần, những buổi tiệc rượu là chắc chắn không thể thiếu. Các cuộc vui với bạn bè cũng vậy, cũng có nhưng tần suất tụ tập cùng nhau cũng thưa thớt dần.
Phó Dịch Thần đi cùng Tử Sâm và Vĩ Thành được một lúc liền trở về nhà đợi Đường Hinh Duyệt trở về.
Đến tầm 10 giờ hơn, Đường Hinh Duyệt mới lái xe về nhà. Nhìn thấy Phó Dịch Thần đang ở phòng khách xem ti vi, cô rón rén đi ra phía sau vòng tay ôm lấy cổ anh.
“Em về rồi đây.”
Phó Dịch Thần vỗ vỗ tay lên đùi mình, ý chỉ cô ngồi lên. Đường Hinh Duyệt cũng nhanh chóng đi lại ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ, cả người được bao trọn trong vòng tay của Phó Dịch Thần.
“Đi chơi có vui không?”
“Vui ạ.”
“Anh đã ăn gì chưa?”
Phó Dịch Thần gật đầu: “Anh ăn bên ngoài rồi.”
Đường Hinh Duyệt nghe thấy mùi rượu thoang thoảng trên người anh liền cất giọng hỏi: “Anh uống rượu sao?”
Phó Dịch Thần đương nhiên không hề có ý định giấu cô bất cứ điều gì, thành thật lên tiếng: “Ừm, anh có uống một chút.”
“Với ai thế ạ? Sao khi không lại đi uống rượu?”
“Với Tử Sâm và Vĩ Thành.”
“Ồ.”
“Sao thế? Không vui à?”
Đường Hinh Duyệt biết anh đang hiểu sai ý của mình liền lắc đầu lên tiếng: “Không phải, anh cũng nên có không gian riêng cho mình mà. Em cũng có bạn và anh cũng thế. Anh chưa từng cấm cản em ra ngoài với Yến Giang thì tại sao em lại không cho anh dành thời gian cho những người bạn của anh chứ. Em không ích kỉ như thế.”
“Em không thích xen vào những cuộc chơi của anh và cũng không muốn cằn nhằn hay này kia nhưng một khi em đã nói không thích thì tốt nhất anh đừng làm.” Đường Hinh Duyệt nói tiếp.
“Ví dụ?”
“Hửm?”
“Chuyện em không thích là gì?” Phó Dịch Thần hỏi.
“Em không cấm cản anh đi uống rượu với bạn nhưng nếu anh dính dáng đến gái gú bên ngoài thì anh không có bất kỳ cơ hội nào với em nữa. Em có thể bỏ qua tất cả nhưng nếu anh cắm sừng lên đầu em thì em sẵn sàng trải thảm đỏ mời anh ra khỏi cuộc đời em mà không hề nuối tiếc. Đấy là điều chắc chắn.” Đường Hinh Duyệt nghiêm túc nói cho Phó Dịch Thần biết.